Chương 17 + 18 + 19 + 20
Âm nhạc dần dần lớn hơn, mọi người trong sàn nhảy bắt đầu nhảy múa nhiệt tình khắp bốn phía.
Tôi bị ảnh hưởng bởi sức sống này mà tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ cuồ/ng nhiệt.
Hệ thống ghép đôi lại mất hứng vang lên: [Hiện tại, mời ký chủ cùng Kỳ Kỳ, Bùi Yến và Úc Kỳ ôm ôm.]
Nhảy lên tới đỉnh, tôi một hơi ôm ba người bọn họ.
Ba người sững sờ tại chỗ, giống như là không nghĩ tới tôi lại dám chơi như vậy.
Để giảm bớt cảm giác x/ấu hổ, tôi thuận miệng đặt câu hỏi với trúc mã, người cậu ấy thích là ai.
Vẻ mặt Úc Kỳ nghiêm túc, bốn mắt nhìn nhau với tôi.
Cậu ấy nói: “Trì Hi.”
Tôi vò đầu: “Hả?”
Úc Kỳ nói người cậu ấy thích là tôi?!
Không chỉ như thế, Bùi Yến cũng không cam lòng chịu thiệt thòi, người đàn ông ghé sát bên tai tôi:
“Trì Hi, tôi thích cậu. Điều này thì cậu đã biết rồi mà, từ nhỏ đến giờ tôi chưa có ai là vợ hết.”
Chuyện này của Bùi Yến tôi đã sớm đoán được rồi, chỉ là——
Tôi không nghĩ tới chính là tên Kỳ Kỳ này cũng thích tôi???
Khoảnh khắc người đàn ông nắm ch/ặt lấy tay tôi, đặt lên ng/ực cậu ta.
Tôi cảm thấy cả thế giới này đều biến thành cong hết rồi.
Cũng không thể trách vì sao lúc ôm tôi ba người bọn họ luôn hôn tr/ộm tôi……ngay từ đầu ai cũng không có ý đồ tốt với tôi.
Thật đáng gi/ận mà!
18
Sau khi chuyện này đi qua, tôi thật sự có chút sợ hãi.
Kỳ nghỉ sắp đến, cũng đúng lúc tôi muốn lợi dụng kỳ nghỉ này để bình tĩnh lại tâm trạng của mình.
Ba tên đàn ông thối tha đó tuy rằng không phải là người, nhưng những giáo viên thân yêu của tôi lại là người.
Ngày công bố thành tích, tất cả các môn thi của tôi đều thuận lợi thông qua,
Trong đó có một môn rất vừa vặn là 60 điểm, tôi cảm động đến mức muốn quỳ xuống trước mặt giáo viên.
Để cảm ơn thầy cô xinh đẹp của tôi đã c/ứu vớt sự hoàn mỹ của tôi.
19
Tôi đã có một kỳ nghỉ rất tuyệt vời.
Sau khi khai giảng, thời gian trôi qua càng nhanh hơn.
Nghe nói thời gian nghiên c/ứu sinh luôn ngắn ngủi như vậy, quả thực là trong nháy mắt, lời này thật sự không hề giả.
Bởi vì... tôi và ba người bọn họ sắp tốt nghiệp rồi.
20
Đến ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, khi tôi thức dậy, phát hiện cơ thể mình so với trước đây nhẹ nhàng hơn không ít.
Sau khi nhận ra có cái gì đó không ổn, tôi gọi hệ thống ghép đôi trong đầu.
Không hề có sự đáp lại, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Tôi lại đột nhiên nhớ tới hệ thống ghép đôi “Không ôm sẽ ch*t” hình như cũng đã khá lâu không đến làm phiền tôi.
Từ lần trước tôi ở quán bar cùng lúc ôm đối thủ một mất một còn, trúc mã và học sinh giỏi ba người bọn họ về sau, hệ thống liền không còn đến truyền đạt nhiệm vụ nữa.
Thì ra cách để thoát khỏi hệ thống lại là cùng lúc bị ba người đàn ông vai rộng eo hẹp ôm hai lần.
Cái hệ thống này cũng thú vị nhỉ.
Bên tai truyền đến tiếng ba người đàn ông mặc trang phục tốt nghiệp thạc sĩ đang đấu đ/á lẫn nhau, tôi quay đầu: “Đủ rồi đấy.”
Sau khi x/á/c nhận ba người bọn họ hoàn toàn im lặng, tôi vung tay lên:
“Đừng đ/á/nh nữa, đừng đ/á/nh nữa, ba người các cậu ai tôi cũng không chọn!”
Kỳ Kỳ, Úc Kỳ và Bùi Yến đứng hình tại chỗ, ba người gần như đồng thời mở miệng:
“Vì sao chứ?”
Tôi huýt sáo một cái, giọng điệu thờ ơ:
“Lý do à?”
“Cái này còn cần hỏi sao!”
“Bởi vì tôi là học sinh giỏi, chỉ làm 1v1 thôi.”
(HOÀN TOÀN VĂN)