Chương 3
Từ ngày hôm sau, Thư Khuyết bắt ta phục vụ hắn từng li từng tí, thậm chí còn bao cả việc hầu hạ ban đêm.
Thư Khuyết d/ục v/ọng quá mãnh liệt, hơn nữa lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm ta, mấy ngày sau, trên người ta liền có nhiều vết tích đến mức đ/áng s/ợ.
Một số thần tử muốn khuyên hắn tránh xa vị hôn quân như ta ra.
Nhưng khi họ nhìn thấy khóe miệng rá/ch của ta và cả các dấu vết khi ta cử động làm lộ ra, vẻ mặt trở nên phức tạp cố nuốt lại lời vào cổ họng.
Họ sẽ nghĩ gì về ta?
Nó không quan trọng.
Dù sao cũng chẳng có gì để mất cả.
Thậm chí đôi khi, ta cảm thấy kỳ lạ rằng mình đã lừa được:
Thư Khuyết ban ngày lạnh lùng với ta, nhưng đến tối khi ở trên giường, hắn sẽ lại gọi ta là “Tu nhi” như trước.
Vì khoảnh khắc dịu dàng này, ta đã phải chịu đựng sự làm nh/ục và làm đồ chơi thể x/á/c của hắn...Chắc ta đi/ên thật rồi.
Nhưng một đêm nọ, khi Thư Khuyết đang bảo ta đến hầu hạ thì một tiểu thái giám h/oảng s/ợ từ bên ngoài chạy vào báo:
"Bệ hạ, Bệ hạ... hậu cung... phi tần triều trước trong hậu cung muốn gặp ngài, nói nói là..."
Thư Khuyết chỉnh sửa y phục, vén màn giường đi ra ngoài, cau mày nói:
"Hoảng cái gì? Trả lời ta cho đàng hoàng."
Hắn uy nghiêm kiên cường, tiểu thái giám “bụp” một tiếng quỳ xuống:
"Vương Chiêu Nghi của tiền triều nói nàng mang th/ai đứa con của phế đế, c/ầu x/in bệ hạ ban cho lương thực, quần áo,th/uốc men, suy cho cùng thì đứa bé này vô tội..."
Thư Khuyết đột nhiên quay đầu nhìn ta bên trong màn.
Ta nhất thời chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã nắm lấy cổ ta:
“Ngươi có đứa con với phi tần trong hậu cung?”
Khóe miệng hắn hơi cong, nhưng trong mắt hắn không vui chút nào.
“Thật tốt khi ngươi có hậu duệ.”
Sự tức gi/ận của hắn ẩn giấu dưới lớp mặt nạ cao thượng như sắp sôi lên.
Ta không thèm suy nghĩ tại sao hắn lại tức gi/ận, có phải là vì sợ con của Vương Chiêu Nghi u/y hi*p ngai vàng hay điều gì khác không, ta chỉ vô thức giải thích:
"Không thể nào, ta từ khi lên ngôi cho tới nay chưa từng vào trong hậu cung!"
Thư Khuyết sửng sốt một lát.
Sau đó hắn cười nói: "Ngươi nổi tiếng là một hôn quân... tại vị hơn nửa năm mà chưa một ngày nào vào hậu cung ư?"
"Chính ngươi tin sao? Ngươi không cảm thấy chuyện này buồn cười sao?"
Ta bị hắn bóp ch/ặt cổ, lời biện bạch mắc kẹt trong miệng.
Trong thời gian tại vị, ta thậm chí không ngủ được một đêm.
Hậu cung chỉ là ngẫu hứng lập nên, không những ít người mà bối cảnh gia đình của các phi tần cũng không cao.
Dù bọn họ có giàu có đến đâu, ta cũng không muốn nh/ốt những cô gái này vào cung mà chịu đ/au khổ.
Nhưng Lễ Bộ nhất quyết yêu cầu như vậy, bởi vì lúc đó mọi việc quá nguy hiểm nên ta thực sự không có thời gian để ý bèn để họ làm.
Cho đến bây giờ, ta cũng không biết mặt mũi của những nữ nhân trong hậu cung của mình, nhưng Vương Chiêu Nghi này thực sự đã nói rằng nàng ta đang mang th/ai đứa con của ta!
Thư Khuyết sắc mặt lạnh lùng phái thái y đến gặp nàng, đồng thời phái người điều tra xem đứa trẻ này có phải là của ta hay không, có ghi chép thị tẩm hay không.
Rồi hắn tiến về phía ta.
Ta thấy khó chịu nên thu mình vào long sàng.
Nhưng Thư Khuyết thân thủ vô cùng tốt,chỉ một chút đã kéo ta ra, bế ta đến chiếc bàn trong tẩm cung.
Trên bàn có những tấu sớ cùng với bút lông, nghiên mực.
Hắn vén vạt áo ta lên rồi mở đôi chân vốn đang khép của ta ra:
"Ta từng nghe nói, nếu một người đàn ông được “yêu” quá nhiều, hắn ta sẽ trở nên giống phụ nữ và phần dưới cơ thể sẽ chảy nước."
Hắn nhướng mày cười: “Dạo này ngươi được ta “yêu” không ít lần. Tiện thể ngươi tiết ra chút nước để ta mài mực.”
Ta bị hắn ta làm cho sợ hãi, vội vàng dùng tay chặn lại, c/ầu x/in sự thương xót.
Ngồi trước ngự trác mở cửa rộng thế này...dáng vẻ trông như thế nào nhỉ!
Nhưng Thư Khuyết tựa hồ không nghe được ta đang nói cái gì, mặc kệ ta x/ấu hổ cùng tức gi/ận, hắn đã cầm lấy nghiên mực đặt ở đó.
Hắn lấy từ trên kệ ra một vài chiếc bút lông thỏ đẹp đẽ, còn chưa nhúng mực.
Lông tơ ở đầu bút mềm và mịn, hắn cầm bút, mở vạt áo ta ra và bắt đầu ngịch ngợm trên thân thể ta.
Hai tay ta bị trói sau lưng, cửa dưới mở rộng để hắn hạ nhục ta.
Không lâu sau, mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt.
Mơ hồ rưng rưng nước mắt, ta nhìn thấy yết hầu của hắn khẻ di chuyển, d/ục v/ọng trong mắt hắn dâng lên.
Nhưng hôm nay hắn lại giằng co, không cho vào mà chỉ nhìn ta.
Một lúc lâu sau, khi ta sắp bất tỉnh thì nghe thấy hắn nói vào tai ta:
"Thật ra ta... rất sợ ngươi không phải hôn quân."
“Đến lúc đó, ta phải lấy lý do gì mà làm những chuyện này với ngươi đây?”