Chương 2
2.
Ngày Mạnh Chí Chương về nước, tôi bị ba bắt đi cùng ông ấy ra bến tàu đón anh ta.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt Mạnh Chí Chương.
Bây giờ anh ta mới mười lăm tuổi, gương mặt non nớt mang theo mấy phần khí khái hào hùng của đấng mày râu, bên trong đôi mắt đen láy đó lóe lên tia sáng mà tôi không nhìn thấy rõ.
“Chào cô, tôi là Mạnh Chí Chương.” Anh ta vươn tay ra với tôi, không biết tôi bị m/a xui q/uỷ khiến gì mà đặt tay của mình vào tay anh ta, nhiệt độ của lòng bàn tay anh ta hơi nóng, nóng đến mức khiến mặt tôi đỏ bừng.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi dịu dàng kiên định, tôi bối rối dời mắt đi, anh ta cười xán lạn rồi vươn tay sờ đầu tôi: “Ăn nhiều một chút, cao thêm chút nữa.”
Tôi nghĩ sống chung với anh ta sẽ rất vui vẻ, nhưng không ngờ anh ta lại mang đến những thay đổi nghiêng trời lệch đất cho cuộc đời tôi.
Đêm đầu tiên về nước, anh ta nói với ba tôi.
“Vợ của cháu buộc phải có tri thức và lễ độ, biết cưỡi ngựa, biết nói tiếng nước ngoài, có thể mặc váy, tuyệt đối không thể là loại phụ nữ cổ hủ. Nếu như cô ấy có thể đạt được yêu cầu của cháu thì cháu sẽ lập tức cưới cô ấy về.”
Năm tôi mười tuổi thì đã bước vào những thập niên bó chân rồi, ba mẹ muốn gả tôi đến nhà khác thì phải trải qua muôn vàn khó khăn.
Cũng vì mấy câu nói đó của anh ta mà tôi đã vượt qua được năm năm dầu sôi lửa bỏng.
Năm tôi mười lăm tuổi cũng không khác mấy cô gái đi du học về bao nhiêu, tóc dài ngang vai, mặc vừa sườn xám, cách ăn nói cũng không tầm thường.
Tôi thong thả dạo bước trên đường phố Bắc Kinh, gió xuân mát lạnh cũng không đành lòng thổi vào gương mặt của tôi.
Khi đó tôi giống như một phần lễ vật được đóng gói tỉ mỉ, chờ đợi Mạnh Chí Chương về nước rồi sẽ đưa tôi về nhà họ Mạnh.
Ai cũng không ngờ Mạnh Chí Chương ở nước Mỹ xa xôi gửi điện báo về.
“Tôi ở nước Mỹ gặp được một cô gái, chúng tôi tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, vài ngày nữa sẽ kết hôn.”
“Nếu Chu tiểu thư của Chu gia đồng ý thì tôi sẽ chuẩn bị một ít quà cưới phong phú, tìm cho cô một người chồng như ý.”
Hai nhà Mạnh Chu nổi trận lôi đình.