Chương 7
7.
Mạnh Chí Chương đi một năm, thời gian đó tôi ở nhà họ Mạnh cũng không tốt mà cũng không x/ấu, ba mẹ chồng không thể làm khó dễ gì tôi nhưng cũng không thể thích tôi, ngoại trừ mỗi ngày đều đến vấn an thì tôi cũng chỉ đi loanh quanh trong nhà.
Chỉ cần tôi không ra khỏi cửa thì họ cũng không thèm để ý đến việc cuộc sống của tôi trôi qua có hài lòng mãn nguyện hay không.
Giống như trước khi kết hôn tôi đã nghĩ, trong mắt của họ tôi không phải một cô con dâu ưu tú, mà tôi giống một món quà hơn, một vật trang trí sống bám vào Mạnh Chí Chương.
Cho nên tôi không có cách nào khác là dặn dò người làm của nhà tôi, giúp tôi mang một ít đồ trang sức không đáng chú ý đi đổi thành vàng rồi cất đi.
Miệng đàn ông chính là q/uỷ gạt người.
Lúc tôi ở trong phòng luyện thư pháp thì nghe mọi người bên ngoài kinh ngạc kêu lên: “Thiếu gia về rồi! Thiếu gia về rồi!”
Người làm hầu hạ tôi đỡ tôi đi về hướng cổng chính nhà họ Mạnh.
Lúc ba người chúng tôi đi đến cổng chính thì vừa hay nhìn thấy Mạnh Chí Chương bước xuống khỏi xe ô tô, anh ta vội vã đi sang cửa xe bên kia, mỉm cười dịu dàng dắt một cô gái ôn nhu nhã nhặn xuống.
“Ba, mẹ, đây là Kiều Tri Ngữ, người yêu của con.”
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người đại thiếu phu nhân là tôi, cơ thể tôi run lên, nước mắt như hạt châu rơi xuống, giống hệt như những người phụ nữ bị vứt bỏ, tôi bắt đầu khóc nức nở.