HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN: HOẮC TỔNG QUÁ VÔ SỈ!

Đỗ Thị Thanh Hoài
Cập nhật:

Chương 11

Căn biệt thự triệu đô mang vẻ đẹp Châu âu thời phục hưng thoắt ẩn lại thoắt hiện dưới cái nắng gắt của buổi trưa. Nó lung linh tuyệt mĩ, lại mang dáng vẻ huyền ảo của sự cổ kính những năm thế kỉ 15 gây cho người đi qua đây sự thích thú đến tò mò, muốn khám phá bên trong có thực sự đẹp như lớp vỏ bên ngoài hay không đây? Toà biệt thự được bao bọc bởi một lớp an ninh nghiêm ngặt, đảm bảo cho sự an toàn của vị chủ nhân của nơi đây. Hắn là Hoắc Gia Lâm đầy cao ngạo. Đi sâu vào bên trong, ta có thể bắt gặp được kẻ hầu người hạ tấp nập đi lại, ai ai cũng đều bận rộn hết cả. "Khốn kiếp thật!" Tiếng hét lớn được phát ra từ phía sau cánh cửa kia. Bên trong căn phòng được xây theo kiểu Châu âu cổ kia, bóng dáng anh tuấn, cao ráo đang tựa mình vào chiếc giường to lớn. Gương mặt hắn có chút không hài lòng. Người đàn ông đang đứng cạnh kia là bác sĩ Khâm, năm nay đã trạc tuổi 50. Với hàng chục năm kinh nghiệm trong ngành, ông được vinh dự đảm nhận vị trí bác sĩ riêng cho Hoắc gia từ khi họ mới lập nghiệp cho đến hưng thịnh như ngày hôm nay. Bác sĩ Khâm vẻ mặt căng thẳng nhìn Hoắc Gia Lâm rồi nói. "Tại sao bệnh tình lại chuyển biến như vậy? Tôi còn tưởng cậu đã khỏi bệnh rồi chứ!" Ông lắc đầu, chẳng phải bữa trước hắn còn vui vẻ khoe mẽ với ông rằng đã chạm được vào người khác giới mà không bị phát bệnh cơ mà, sao giờ lại ra nông nỗi này nhỉ. Hoắc Gia Lâm chán nản đáp: "Liệu vợ tôi có chữa khỏi được bệnh này cho tôi không?" Bác sĩ Khâm suy nghĩ một hồi rồi mới dám đáp lại: "Bệnh này cũng không phải không chữa được, chỉ là do người bệnh có chịu hợp tác hay không thôi!" "Ý bác sĩ là sao?" Thư kí Kim hỏi. "Chuyện này tôi cũng không thể nói ngày một, ngày hai là hết được, giờ thì tùy thuộc vào Hoắc tổng nghĩ sao thôi!" "Ý ông là? Tôi chưa hiểu rõ lắm!" Hoắc Gia Lâm nheo mày, ánh mắt đợi chờ câu trả lời từ vị bác sĩ. "Bệnh này vốn là do chịu áp lực từ bé có liên quan đến phụ nữ cho nên Hoắc tổng mới cảm thấy dị ứng mỗi khi đến gần phụ nữ, có thể là do lúc nhỏ Hoắc tổng đã chịu đả kích rất lớn khiến cho bản thân nhạy cảm hơn với nhiều thứ." Bác sĩ Khâm giải thích. "Nhưng mà, tại sao Tình Tình lại có thể chạm vào tôi mà không khiến tôi phát bệnh chứ? Ông không thấy kì lạ sao? Chúng tôi ôm, chạm, thậm chí cả chuyện đó cũng làm nhưng tôi hoàn toàn bình thường, nhiều khi còn thấy sung sức hơn nữa cơ. Hoàn toàn không có dấu hiệu gì của bệnh." Hoắc Gia Lâm thật sự rất tò mò tại sao Lục Thiên Tình lại đặc biệt hơn tất cả những người phụ nữ mà hắn từng gặp. Mỗi lần đi dự tiệc hay dự lễ gì đấy, hắn toàn chọn những nơi vắng phụ nữ để đứng, hoàn toàn không cách nào có thể để họ lại gần được. Bởi thế cho nên, tin đồn hắn yêu đàn ông lan truyền rất nhiều. Nhiều đến mức mà hàng ngày, hàng trăm đống hồ sơ xin việc vào tập đoàn Hoắc thị toàn đàn ông. Lâu lâu mới thấy được bóng dáng hiếm hoi của phụ nữ trong công ty. "Tôi cũng rất tò mò tại sao Lục tiểu thư có thể chạm vào tổng giám đốc." Thư kí Kim nói với bác sĩ Khâm. Ông mỉm cười rồi đáp nhanh, ông biết Hoắc Gia Lâm cũng đang rất mong ngóng câu trả lời từ ông. "Là do cậu hoàn toàn tin tưởng Lục tiểu thư, cho nên niềm tin ấy đã lấn át được căn bệnh đầy tai quái kia. Có lẽ cô ấy chính là liều thuốc giúp cậu nhanh chóng khỏi bệnh." "Tin tưởng sao?" Hoắc Gia Lâm nghi ngờ. Nhưng tại sao lại là tin tưởng? Hắn quả thật trước giờ không tin tưởng vào phụ nữ cho lắm, bọn họ toàn rắn độc mưu mô tìm cách leo lên giường với hắn thôi. Cho nên hắn rất ghét phụ nữ, trước đã sinh lòng ghét, giờ còn ghét hơn nữa. "Đúng vậy! Có thể là do con tim cậu đã hoàn toàn trao niềm tin cho Lục tiểu thư, vì thế mới không bị phát bệnh mỗi khi hai người thân mật đụng chạm." "Ông nói quả nhiên rất hợp lí!" Hắn xác nhận. Lục Thiên Tình chính là vợ hắn, hắn không tin tưởng cô thì tin ai đây? Như thế thì ông trời quá trêu người rồi, bao nhiêu năm dài như vậy, dám giấu của hắn đi liều thuốc có thể giúp hắn khỏi bệnh. "Thư kí Kim, bao giờ cô ấy mới về vậy?" Hắn cau mày, lộ rõ vẻ nhung nhớ. "Lục tiểu thư nói sẽ đến ngay lập tức để nhìn tổng giám đốc những giây cuối đời!" "Cuối đời? Nói như vậy mà cô ấy cũng tin sao? Thật không thể chịu được mà! Ai đời lại đi trù ẻo chồng mình chết như cô ấy không?" Cốc cốc. "Là tôi đây! Lục Thiên Tình!" Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Lục Thiên Tình làm việc lẹ tay, lẹ chân thật đấy. "Hai người ra ngoài hết đi! Nhớ! Cô ấy có hỏi thì cứ im lặng, đừng trả lời gì cả! Nghe rõ chưa?" Hắn bá đạo ra lệnh. "Vâng!" Thư kí Kim nháy mắt rồi nhẹ nhàng bước ra cửa. Hoắc Gia Lâm nhanh chóng nằm xuống, trùm chăn vào người rồi nhắm tịt mắt lại. Để xem lần này, vị hôn phu của cô bị như vậy cô có lo lắng mà sợ hãi cầu xin hắn mau khỏi bệnh hay không! Lục Thiên Tình bước vào, ánh mắt đã đăm đăm nhìn Hoắc Gia Lâm trên giường bệnh. Nhìn như kiểu lừa trẻ con thế này! Cô nhất định phải tỉnh táo thôi. "Ây!" Cô gọi hắn. Sao bệnh kiểu gì lại trùm chăn kín mít thế kia. Khốn kiếp, dám gọi mình như vậy sao? Hắn cau mày khó chịu, cái nóng bên trong bắt đầu lan toả khiến mắt đã thấm dần những giọt mồ hôi rồi. "Anh sắp chết thật sao?" Cô gào lên, thế thì toang thật rồi! Hừ! Em cũng biết lo lắng cho người chồng này sao? Hắn hả hê trong lòng. Thì ra trong trái tim cô, vị trí của hắn lại quan trọng đến như thế. "Không, trước khi chết anh còn phải kí xác nhận hủy bỏ hôn ước chứ! Như vậy thì tôi mới có thể đường đường, chính chính kết hôn với tiền bối Phong Đằng được!" Cái? Cái gì???? Hắn đơ người một vài giây. Hắn! Hắn không nghe lầm chứ?