Chương 5
Quả nhiên có người hãm hại, có phải muốn hủy hoại thanh danh của Lục Thiên Tình hay không đây?
"Mẹ! Ba! Chuyện này không phải như mọi người nghĩ đâu!"
"Vậy con giải thích chuyện này là sao? Con lại ngang nhiên qua đêm với một tên đàn ông xa lạ." Mẹ Lục nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ, cô khẽ liếc sang mẹ Hoắc, bà ấy cũng tránh né ánh mắt của cô. Giờ đây mọi ánh nhìn đều tập trung vào Lục Thiên Tình.
Lục Thiên Tình thực sự cũng không biết nên bao biện thế nào cho bản thân, những chứng cứ kia rõ ràng đang dồn cô vào thế bí, dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích hết.
"Nhưng hôm đó con cũng là nạn nhân, cũng bị hại! Mọi người không tin thì cứ kiểm tra camera của tập đoàn anh hai làm là sẽ rõ thôi!"
Cô cố gắng dùng những chứng cứ mình có được hiện tại để chứng minh bản thân trong sạch. Chỉ là liệu mọi người có chịu nghe hay không?
"Được rồi, cho dù có là như vậy thì người đàn ông hôm đó là ai?" Ba cô đành lên tiếng cứu cô. Chỉ cần Lục Thiên Tình chịu nói ra tên của người đàn ông đêm đó thì mọi chuyện sẽ có hướng giải quyết nhanh chóng.
Còn nếu không, tình cảm hai gia đình sẽ trở nên sứt mẻ, chẳng bao lâu sẽ trở thành kẻ thù với nhau. Cả gan dám hủy hoại thanh danh của nhà họ Hoắc họ nhất định sẽ không tha thứ cho cô đâu.
"Người đàn ông đó là con thưa ba!" Một giọng nam trầm ấm cất lên phá tan khung cảnh ngột ngạt từ nãy đến giờ.
Lục Thiên Tình thả lỏng môi ra, phía dưới có chút rỉ máu. Ban nãy cô lo lắng quá nên đã cắn chặt môi lúc nào không hay.
Người đàn ông kia cao ngạo bước vào trong chính điện của Lục gia, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Lục Thiên Tình.
Hắn ta chính là tên đàn ông đêm đó! Nhưng mà hắn ta đến đây để làm gì chứ?
Đôi chân sải dài bước nhanh đến chỗ cô rồi mỉm cười ân cần nói: "Môi vợ chảy máu rồi này!"
Cả chính điện như reo hò lên với màn tình bể bình của Lục Thiên Tình và Hoắc Gia Lâm.
Lục Thiên Tình đứng hình một vài giây nhưng rồi sau đó cũng lấy lại được tỉnh táo.
"ANH NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY?" Cô hoàn toàn bất ngờ với việc xuất hiện của người đàn ông này, chẳng lẽ anh ta muốn đến chịu trách nhiệm về đêm hôm đó sao?
Nhưng mà anh ta làm vậy có hơi quá rồi!
Tên của anh là gì tôi còn chưa biết!
"Đó chẳng phải là Hoắc tổng của Hoắc thị hay sao!" Một cô hầu gái phấn khích la lên.
Hoắc Gia Lâm ôm lấy eo rồi kéo Lục Thiên Tình về sát cơ thể mình, nhìn cô rồi nhếch môi: "Vợ nhìn mặt như thế chắc quên mất đêm hôm đó chúng ta đã nồng nhiệt như thế nào rồi!"
"Đêm..đêm hôm đó!"
Một loạt những kí ức ùa về trong tâm trí Lục Thiên Tình. Từng hơi thở gấp của hắn, từng tiếng rên rỉ đầy đáng sợ cứ thế mà hiện lên.
"Á! Đừng nhắc nữa đồ khốn kia!" Cô hét lên, gương mặt thoáng chút đỏ ngầu.
Tên biến thái này hôm nay đến đây để sỉ nhục cô chứ không hề có ý tốt đẹp gì hết!
"Con trai! Chuyện này là sao?" Mẹ Hoắc từ từ bước tới, nhìn đăm đăm hành động của hắn đang làm với cô rồi mỉm cười khoái chí.
Con trai bà phải biết chiếm hữu vợ mình như thế chứ!
"Vợ con và con hiện giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, trong bụng cô ấy hiện giờ còn đang mang trong mình giọt máu của Hoắc Gia!" Hoắc Gia Lâm hùng hồn tuyên bố.
Đám đông lại trầm trồ lần nữa, quả nhiên con cháu nhà Hoắc Gia, làm phát có liền luôn, cưới vợ phải cưới liền tay như thế này chứ.
"Anh bị điên rồi! Mau rút lại lời ban nãy mau!" Cô đạp mạnh vào chân hắn rồi tức giận hét lên. Hắn không những không giận mà còn hôn lên trán cô một cách dịu dàng.
"Vợ đừng giận chồng nữa nhé! Chồng biết là vợ muốn cho mọi người bất ngờ nhưng giờ chẳng phải thời điểm tốt nhất để nói chuyện con của chúng ta sao?"
"ANH! ĐỒ VÔ LIÊM SỈ!" Thật là một màn kịch nhàm chán mà. Tên điên này rốt cuộc muốn gì! Đứa con nào của mình và hắn chứ!
Màn tình bể bình lần hai khiến mọi người không khỏi ghen tị, cô chủ và tổng tài phát cẩu lương cũng hơi bị nhiều rồi đây.
"Không có liêm sỉ như vậy mới làm chồng em được chứ!" Hắn đá mắt tình tứ nhìn cô.
Buồn nôn!
Đó là cảm xúc bây giờ của cô về hắn.
"Ấy, con rể, con nói chí phải. Con bé Thiên Tình này thường ngày nhút nhát lắm, khó ai có thể lại gần nó được! May mà có con chịu hốt nó!"
"Mẹ nói quá rồi! Con may mắn lắm mới cưới cô ấy làm vợ, cảm ơn mối lương duyên của ông nội đã để lại cho hai đứa con mới phải!"
"Gia Lâm này, mẹ sắp được làm bà có phải không?" Mẹ Hoắc tít mắt cười rồi chằm chằm vào chiếc bụng của Lục Thiên Tình.
Ấy! Không! Không phải đâu! Không phải như vậy mà! Thật là! Mọi người sẽ hiểu lầm mất thôi! Mình còn định hủy hôn với tên khốn này nữa cơ mà.
Hắn đúng là cao tay thật, dùng chiêu này nhằm giữ chân mình lại, dồn Lục Thiên Tình này vô bước đường cùng không thể phản kháng lại được.
"Vậy hai đứa định tổ chức hôn lễ vào ngày nào? Ba rất mong chờ đấy!" Lúc này ba Hoắc cũng góp vui cho vở kịch đầy "hài hước" của tên Hoắc Gia Lâm kia.
"Đầu tháng sau ạ!" Hắn trả lời dứt khoát, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Tên khốn này! Ai thèm cưới anh chứ! Tôi muốn hủy hôn cơ mà!!!!!
"Được, nếu hai con đã tính như thế thì quyết định vậy đi!"
"Cái gì! Sao nhanh vậy? Còn chuyện..." hủy hôn của con thì sao?