Phiên ngoại 2
Phiên ngoại 2
Lễ tình nhân, tôi và Giang Hàm định đi xem phim.
Không nhờ tới gặp được "người quen cũ" - - Quý Dương.
Cậu ta đứng giữa một đám người, vẻ ngoài xuất sắc cũng bắt mắt như thời trung học.
Chỉ có điều vết s/ẹo ở khóe mắt phá hủy đi vẻ đẹp mà thôi.
Quý Dương nhìn thấy mắt tôi sáng lên, bước nhanh đến trước mặt tôi.
Giọng điệu kích động:
“Hứa Du? Tôi không nhìn lầm, thật sự là cậu!”
Ánh mắt Quý Dương rơi vào tay tôi và Giang Hàm, sắc mặt xanh mét:
“Cậu, cậu yêu đương?”
Giang Hàm hôn sườn mặt tôi, một bộ tuyên bố chủ quyền:
“Thế nào? Mắt cậu không tốt?”
Quý Dương không thể tin trừng to hai mắt, lập tức lại bày ra một khuôn mặt thâm tình chân thành:
“Hứa Du, lúc trước là tôi không đúng. Sau khi cậu đi tôi mới phát hiện mình đã vô thức thích cậu.”
“Xin lỗi cậu, cậu có thể hay không tha thứ tôi, cho tôi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm.”
“Xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?”
Tôi không muốn phá hư tâm trạng đang vui vẻ, lạnh lùng lên tiếng:
“Không thể, cút.”
Bộ phim sắp bắt đầu, tôi kéo Giang Hàm vào rạp chiếu phim, phía sau là giọng nói không cam lòng của Quý Dương:
“Hứa Du, thật vất vả mới tìm được cậu, tôi sẽ không bỏ cuộc!”
Sau đó, Quý Dương bắt đầu chen vào cuộc sống của tôi.
Cậu ta sẽ đưa bữa sáng cho tôi dưới lầu ký túc xá, lúc đi học lại ngồi cách tôi không xa.
Ngay cả lúc tôi hẹn hò với Giang Hàm cậu ta cũng phải đi theo.
Phiền muốn ch*t.
Muốn tìm cơ hội đ/á/nh cậu ta một trận nữa.
Không nghĩ tới chính cậu ta đã đưa tới cửa trước.
Quý Dương tìm người chụp th/uốc mê b/ắt c/óc tôi, dẫn tới một khách sạn xa xôi.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, sắc mặt hôi thối của Quý Dương gần trong gang tấc.
“Hứa Du cậu tỉnh rồi, đầu còn choáng không? Có cần uống một ngụm nước nóng không?”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta:
“Giả bộ thâm tình cái gì? Không phải cậu kêu người đ/á/nh th/uốc mê tôi sao? Như thế nào? Mềm không được nghĩ đến cứng rắn?”
“Cậu thật đúng là thích giả bộ, trung học giả bộ chúa c/ứu nhân độ thế, đại học lại giả bộ thâm tình thân thiết?”
“Chậc, thiếu chút nữa đã quên, vết s/ẹo trên mặt cậu phỏng chừng không trị khỏi.”
Bị từng câu từng chữ chọc vào đ/au đớn, Quý Dương trực tiếp trở mặt, cậu ta bóp cổ tôi:
“Lúc trước cậu đi tôi thật sự rất hối h/ận, hối h/ận tại sao không đem cậu đẩy xuống vách núi cho cậu ch*t cho rồi?”
Trong lòng tôi tức gi/ận dâng trào, cố gắng ki/ếm chế chính mình:
“Cho nên chuyện tôi là cô nhi, là thằng con hoang đều là do cậu nói cho bọn họ biết, sau đó để cho bọn họ cô lập tôi?”
Quý Dương vô tình cười:
“Đúng vậy đó, ai bảo cậu cả ngày thanh cao như vậy, ngay cả tôi nhìn cũng không thuận mắt, tôi muốn cho cậu vĩnh viễn cúi đầu với tôi!”
“Lúc trước tôi nên trực tiếp trói cậu lại!”
“Nhưng mà hiện tại cũng không muộn, Hứa Du, bộ dạng này của cậu đã ở trong giấc mơ của tôi nhiều năm.”
Ai có thể nghĩ tới, có người 17 tuổi tâm tư đã á/c đ/ộc như thế.
Lại bởi vì d/ục v/ọng cá nhân của mình mà hối h/ận cả đời một người khác.
Lưỡi d/ao trong tay c/ắt đ/ứt dây thừng, tôi một quyền nện vào mặt Quý Dương.
Hắn che mặt không thể tin nói:
“Cậu, cậu không ngất?”
Tôi một cước giẫm lên đầu hắn, thanh âm lạnh như băng đàm:
“Hôn mê cũng không có nghĩa là không chuẩn bị, tôi chính là chờ giẫm nát đầu cậu đó.”
Quý Dương toàn thân phát run, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lưỡi d/ao trong tay tôi:
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Sức lực trên chân tăng thêm vài phần, Quý Dương đ/au đến gầm nhẹ.
“Tôi đã cảnh cáo ngươi, đừng chọc gi/ận tôi.”
“Xem ra cái lần đ/á/nh cậu mấy năm trước, cậu vẫn chưa rút ra được bài học nữa à, hôm nay tôi cho cậu biết, lão tử cho tới bây giờ cũng không phải người dễ chọc.”
Đồng tử Quý Dương co lại:
“Người đ/á/nh tôi là cậu?”
Tôi nở một nụ cười nhếch mép:
“Lúc trước che bao tải không thấy rõ, hôm nay tôi liền cho cậu nhìn cho thật kỹ, rốt cuộc là ai cúi đầu với ai!”
Đợi đến lúc cậu ta hấp hối, tôi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân khô nóng, sắc mặt phiếm hồng.
Quý Dương mở một mắt, dùng chút sức lực còn sót lại cười nhạo nói:
“Tôi đã sớm chuốc th/uốc cậu rồi, nơi này rất hẻo lánh.”
“C/ầu x/in tôi đi, cầu tôi tôi sẽ thỏa mãn cho cậu!”
Tôi bực bội đạp Quý Dương một cước, trói hắn lại chuẩn bị đi tắm.
Cửa đột nhiên bị dồn dập gõ vang, giọng nói lo lắng của Giang Hàm truyền đến:
“Hứa Du! Hứa Du! Em có ở trong đó không?”
Tôi nhanh chóng mở cửa phòng, Giang Hàm nhào vào trong ng/ực tôi.
“Làm anh sợ muốn ch*t, còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì!”
Hơi thở ấm áp của Giang Hàm đối với tôi lúc này mà nói quả thực là một kí/ch th/ích trí mạng.
“Bảo bối, nếu đã đến rồi. Vậy chúng ta…..”