Chương 2

Mộc Do - 木由
Cập nhật:
Sắc mặt ba người trong phòng đều biến đổi. Nhất là Giang Hàm, đen mặt nhìn chằm chằm tôi. Hắn nặn ra mấy chữ: “Cậu nói cái gì?” Tôi cho hắn một ánh mắt lạnh như băng, không để ý nữa, đi về phía giường ngủ của mình. Tính tình Giang Hàm vốn nóng nảy, bị kh/inh thường lại trực tiếp hành động. Hắn nắm lấy cổ tay tôi, nhưng cầm một giây liền buông ra như bị điện gi/ật. Sau đó không thể tin được: “Cậu bôi thứ đồ chơi gì, trơn như vậy?” Trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều dừng lại trên cổ tay tinh tế trắng nõn kia. Tôi bị sự thay đổi đột ngột của Giang Hàm cho tức cười: “Tôi bôi cái gì thì liên quan gì đến cậu? Tôi bôi nước trong trong n/ão cậu à?” Giang Hàm tức gi/ận mười phần, xông lên xô đẩy: “Cậu dám nói đầu óc tôi bị úng nước à? Hôm nay tôi không dạy dỗ cậu là không được!” Trên tay tôi còn cầm đồ, không cẩn thận đứng không vững, thắt lưng nặng nề ngã trên ván giường. Đau đến mức tôi nhe răng trợn mắt, muốn đ/á/nh ch*t tên đầu sỏ gây chuyện này. Trên thực tế tôi cũng đã làm như vậy, trả lại một quyền cho Giang Hàm. Đây là lần đầu tiên có người có thể đ/á/nh vào mặt hắn, Giang Hàm trong nháy mắt nảy ra ý chí chiến đấu, đ/á/nh nhau với tôi. Bạn cùng phòng bên cạnh khuyên cũng khuyên không được, vội vàng chạy ra ngoài tìm giúp đỡ. Đúng lúc này, Giang Hàm không đứng vững, đầu ngửa ra sau muốn ngã xuống. Trong lúc nguy cấp, tôi kéo hắn một cái. Sau đó, hai người sõng soài ngã xuống đất. Giang Hàm ở dưới, tôi ở trên. Mà tay của hắn, vừa vặn đặt ở trên vạt áo của tôi bởi vì ngã xuống mà bị xốc lên. Rất nóng rất nóng. Giang Hàm bị té hơi mất ý thức, phải một hồi lâu mới nhìn thấy thân thể chúng tôi dán sát vào nhau. Hắn kích động đến mức siết ch/ặt tay: “Ch*t ti/ệt, sao cậu nằm trên người tôi?” Eo của tôi vốn là đụng vào tấm ván gỗ, bị hắn dùng sức bóp, đ/au đến tôi hít sâu: “Ưm…Cậu, nhẹ một chút được không?” Giang Hàm quá sợ hãi, nói chuyện cũng không được trôi chảy: “Cậu, cậu làm gì, đừng nói như vậy có được không?” Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị Vương Trác vô cùng lo lắng đẩy ra: “Lúc này mới ngày đầu tiên mà bọn họ đã đ/á/nh nhau không phân biệt được tôi hay cậu, say này còn có thể như thế nào nữa chứ…” Phía sau Vương Trác, là mười mấy bạn học nam bị gọi tới ngăn cản. Ai nấy trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi và Giang Hàm với tư thế m/ập mờ. Có người kh/inh thường vỗ vai Vương Trác: “Vương Trác, cậu thật sự không có mắt nhìn mà, người ta chẳng phân biệt được tôi hay cậu, cũng không phải cậu nói chẳng phân biệt được tôi cậu.” “Đúng vậy đúng vậy, còn kéo bọn tôi tới quấy rầy chuyện tốt của người ta, sao mà xứng đáng làm bạn cùng phòng chớ?” Lúc này Vương Trác đầy mặt nghi hoặc: “Không đúng mà, chẳng lẽ tôi thức đêm quá rồi sinh ra ảo giác?” “Nói bậy bạ cái gì chứ? Chính là đang đ/á/nh nhau! Các cậu đừng nói lung tung!” Giang Hàm tức gi/ận đứng lên giải thích, nhưng ánh mắt mọi người vẫn là một bộ dáng "Tôi hiểu mà". Giang Hàm quay đầu trừng mắt nhìn tôi đang xoa thắt lưng, giọng nói nham hiểm: “Hứa Du cậu chờ đó! Một ngày nào đó tôi sẽ đem cậu đ/è ở dưới mà đ/á/nh!” Tôi hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh thì tới, xem là ai đ/è ai đ/á/nh.” Trong đám người có người nhỏ giọng nói thầm một câu: “Thì ra bọn họ còn chưa phân biệt được ai trên ai dưới nha.” Tôi và Giang Hàm trăm miệng một lời: “C/âm miệng!” Giang Hàm tức gi/ận đẩy đám người ra ngoài, bên tai đỏ bừng đặt biệt rõ ràng. Trong lòng tôi thầm m/ắng, thì ra người không biết x/ấu hổ như vậy còn có thể thẹn thùng. Nhưng mà, hắn đang thẹn thùng cái gì chứ?