Chương 7
Tất cả những gì xảy ra tiếp theo đều nằm trong dự đoán.
Giang Hàm là người đàn ông đích thực, hôn tôi không còn sức lực, xụi lơ trong lòng hắn.
Vòng tay của hắn, giống như trong tưởng tượng của tôi, ấm áp, mạnh mẽ.
Nhưng sự ấm áp nhất thời không phải là điều tôi muốn.
Tôi muốn, là vòng tay của hắn vĩnh viễn thuộc về tôi.
“Cậu làm gì vậy, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi đó!”
Tôi đẩy Giang Hàm ra, tông cửa xông ra.
Đứng ở đầu ngõ đối diện quán bar, tôi che mặt cười tr/ộm, chờ Giang Hàm đuổi theo.
Đúng như tôi dự đoán, tiếng bước chân lo lắng truyền đến sau lưng tôi.
Giang Hàm nắm vai tôi, giọng điệu rất cẩn thận:
“Cậu, cậu khóc?”
Tôi bất mãn hất tay hắn ra:
“Cần cậu quản chắc, tránh xa tôi ra một chút.”
Giang Hàm lại tò tò theo sau, âm thanh kiên định nói:
“Nếu chuyện vừa rồi khiến cậu đ/au lòng, tôi chân thành xin lỗi cậu.”
“Nhưng tôi không hối h/ận vì đã làm điều đó.”
“Hứa Du, tôi thích cậu.”
Tôi ngay cả khóc cũng quên, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Giang Hàm.
“Cậu, cậu không phải rất gh/ét bỏ tôi sao?”
Giang Hàm đỏ mặt:
“Không phải, đó là tôi không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Sau đó tôi mới phát hiện, bản thân làm như vậy là muốn thu hút sự chú ý của cậu thôi!”
“Từ từ, Hứa Du, cậu, cậu hỏi như vậy có phải có ý gì khác hay không?”
“Hứa Du, có phải cậu cũng thích tôi không?”
Tôi cúi đầu không nói, nhưng hai má đã sớm ửng đỏ.
Tôi thích Giang Hàm, đã thích từ lâu rồi.
Thích đến, vắt hết óc lập kế hoạch theo đuổi hắn.
Chờ hắn, từng bước từng bước yêu tôi.
Quá khứ của tôi là một chiếc hộp gỗ giấu trong bóng tối.
Tối tăm, vẩn đục, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Hồi trung học, tôi thích Quý Dương ngồi cùng bàn với mình.
Cậu ta khiêm tốn và dịu dàng, không kh/inh thường bất cứ ai.
Khi tôi bị người khác chê cười là trẻ mồ côi, cậu ta không chút do dự chắn trước mặt tôi:
“Thế giới này thật công bằng, có vài người có cha mẹ, lại không có nhân cách và lương tâm.”
Bóng lưng Quý Dương rất rộng, rộng đến mức đem những lời đồn đãi nhảm nhí kia chắn ở bên ngoài.
Để lại cho tôi một mảnh đất thuần khiết.
Tôi nghĩ rằng ánh sáng này sẽ chiếu sáng tôi trong một thời gian dài.
Mãi đến sau này mới phát hiện, ánh sáng có thể nhìn thấy, nhưng không bắt được.
Trong nhà vệ sinh nam, giọng nói nam sinh bàn sau vang lên:
“Quý Dương, cậu có biết lá thư tình trong cặp của cậu là Hứa Du đưa không?”
Tôi dừng bước, tim treo lơ lửng giữa không trung, hô hấp đều ngưng trệ.
“Biết, lúc cậu ta để vào tôi vô tình nhìn thấy.”
“Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
Quý Dương cười nhạo một tiếng:
“Lúc đó liền cảm thấy, cặp sách bẩn rồi.”
“Ha ha ha, thật đúng là cậu mà, tôi hiểu!”’
Tim tôi nứt ra một khe hở thật lớn.
Gió bên ngoài không ngừng thổi vào, rất lạnh rất lạnh.
Thì ra Quý Dương cũng cảm thấy tôi rất phiền.
Những thiện ý và nụ cười kia, đều là giả tạo.
Bởi vì lừa gạt tôi, làm cho cuộc sống của hắn có thêm niềm vui.
Chuyện tôi đưa thư tình cho Quý Dương đã bị tiết lộ.
Xu hướng tính dục của tôi cũng bị truyền ra ngoài, cũng không có ai dám lại gần chơi với tôi.
Trên đường đi học tan học tràn ngập ánh mắt khác thường của bạn cùng trang lứa.
Nhà vệ sinh là nơi tôi không dễ dàng cũng không dám đặt chân bước vào.
“Đó chính là Hứa Du, bộ dạng rất đẹp trai, sao lại không bình thường như vậy?”
“Lớn lên y như con gái, làn da còn trắng như vậy, đáng đời cậu ta thích đồng tính.”
“Khó trách Quý Dương thích trêu chọc cậu ta, nếu cậu ta là nữ, tôi cũng muốn…”
Sau đó tôi một câu cũng không muốn nghe, che lỗ tai ngồi xổm tại chỗ.
Tôi muốn lao ra phản bác... Đáng tiếc, đáng tiếc ta không có dũng cảm đó.
Khi bị người chặn ở đầu hẻm.
Đối mặt với nắm đ/ấm rơi xuống như mưa to, nội tâm của tôi bình tĩnh như ch*t, khi đó tôi nghĩ, kỳ thật rời khỏi thế giới tràn đầy thành kiến này, cũng không tệ.
“Ban ngày ban mặt b/ắt n/ạt bạn học, có tin tôi đ/á/nh ch*t các cậu không?”
Lúc tôi hấp hối, Giang Hàm xuất hiện.
Hắn đứng trước mặt tôi, dùng lời lẽ chính nghĩa chỉ trích bạn học trước mặt.
“Giang Hàm, đừng xen vào việc của người khác, tên này đầu óc có bệ/nh!”
“Giang Hàm, Hứa Du không phải người bình thường, cậu ta thích…”
Trong tai ù ù, xen lẫn tiếng cười nhạo quen thuộc.
“Cậu ấy thích ai thì liên quan gì đến các cậu?”
Nắm đ/ấm của Giang Hàm hướng về phía tất cả mọi người đối diện tôi.
Sau khi mọi người đi hết, Giang Hàm đưa tôi đến bệ/nh viện.
Trước khi đi, Giang Hàm nói cho tôi biết:
“Dưỡng thương cho tốt, sau khi khỏi thì đăng ký lớp Sanda đi.”
“Lần sau gặp bọn họ, đ/á/nh trả.”
Trái tim vẫn luôn đón gió đột nhiên khép lại, nó trở nên rất ấm áp, rất ấm áp.
Quý Dương chỉ dạy tôi phòng ngự, mà Giang Hàm nói cho tôi biết, muốn phản kích, phải đ/á/nh trả lại.
Tôi không thể vẫn yếu ớt, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức bọn họ không có lý do công kích tôi.
Đủ mạnh để tôi có thể thay đổi thế giới