- Sao lại gọi là tay lái lụa ạ? Giờ chị ấy ở đâu?
Đoàn Trọng Tân chắp tay sau gáy, ngửa đầu lên trần nhà, thở dài:
- Vì con nhỏ đó mỗi khi truy đuổi tội phạm sẽ lái xe như điên, chẳng bao giờ để ý đến người bên cạnh đang khóc thét vì sợ. Giống như báo hoa mai vậy. Giờ chẳng biết đang ở phương trời nào nữa.
Sở Nghiên rũ mắt, gương mặt cô thoáng chút buồn:
Biết mình vừa nhắc đến chuyện không vui, Tằng Hi không hỏi thêm nữa.