Châu Thanh lúc này mới nhìn rõ hai vị khách đang ngồi chễm chệ ở bàn của cô.
Là Lục Hoài Quân, và…chú nữa.
Tim Châu Thanh như ngừng đập, cô không nghe thấy bất kì tạp âm nào nữa. Giống như những thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn hình bóng của người mà cô vẫn đang đợi chờ.
Rồi!
Hay quay đầu bỏ chạy? Cánh cửa hình như có chút xa vời nhỉ? Giờ chạy không biết kịp không nữa?