“Người độc thân như cô không hiểu được.” Lục Hoài Nam thong thả thu dọn đồ vào cặp xách, đặt khung hình hướng về phía hai cha con Mã Tư Kỳ, ngón tay trỏ xoa xoa vào gương mặt cô gái mà mỉm cười ôn nhu: “Vợ tôi đáng yêu như thế, tôi tình nguyện nấu cơm cho cô ấy cả đời.”
Mã Tư Kỳ chăm chăm nhìn vào bức ảnh trên bàn làm việc của anh, không nói một lời. Ngay khi Lục Hoài Nam vừa ra khỏi, cô ta mới nhăn mặt, ghim ánh mắt vào cô gái trong hình.
“Ba, nhìn non choẹt thế kia mà biết học đòi quyến rũ người khác rồi.”
Mã Đông tuy rất muốn con gái nên duyên với Lục Hoài Nam, vừa tài giỏi vừa có gia thế. Nhưng người ta đã là vợ chồng sắp cưới, một người cha như ông vẫn nên dạy dỗ con gái biết đâu là chừng mực.
“Tư Kỳ! Lục Hoài Nam không phải người thường, đụng vào vợ cậu ta thì con đừng mong yên ổn. Chuyện này dừng lại ở đây. Về thôi.”