“Chính là ban nãy, không biết anh có thấy không? Tần Ngư mắng Châu Thanh là mồ côi, Châu Thanh không có mồ côi, Châu Thanh có ba mẹ mà.”
Nước mắt nóng hổi trực trào trên làn da lạnh, cô gái ngồi một mình giữa không gian rộng lớn, tưởng chừng chỉ mình cô đang đơn độc giữa bầu trời đêm.
“Châu Thanh có ba mẹ, có ba mẹ nuôi, ba mẹ ruột, ba mẹ chồng. Sao người ta mắng em mồ côi?”
“Châu Thanh còn có chồng yêu Lục Hoài Nam, có cả anh hai.”
“Gia đình của em lớn như vậy, sao người ta nói em không có người nhà vậy tiền bối?”