Dư Nghiêm nhớ đến mùa xuân năm ngoái, vô tình có dịp được cùng tổ 3 đi nhậu. Một lúc lâu, Châu Thanh hơi ngà ngà say, hắn đưa cô về. Cả quãng đường dài, Châu Thanh mệt nên ngả người vào lưng ghế, mắt nhắm. Ấy vậy, khi xe vừa dừng, Châu Thanh liền mở mắt, nói lời khách sáo với hắn: “Cảm ơn, lần sau tôi xe mời cơm.”
“Châu Thanh, tôi nghĩ chị đã ngủ.”
“À…có người lạ, tôi không yên tâm, không ngủ được.”
Khi ấy, không rõ Châu Thanh có nghe không, hay là cố tình phớt lờ câu nói này của hắn: “Tôi là bạn của chị, chị không tin tưởng bạn mình?”
“Đi thôi, tôi đưa chị đi gặp chồng lần cuối, rồi hai chúng ta sẽ cùng nhau bầu bạn dưới suối vàng.”