Bà Châu thoáng một vẻ bất ngờ: “Con gái chúng ta có người yêu rồi à? Cũng phải, đã lớn thế này rồi mà.”
“Thanh nhà mình cũng biết yêu là gì cơ à?” Ông Châu khẽ xoa đầu con, nom nét mặt còn non trẻ của Châu Thanh, nghĩ bụng tầm tuổi này, tâm trí kia chỉ có thể dừng lại ở chuyện thích, không thể hiểu được yêu là như thế nào.
Trái ngược với suy nghĩ của ông, Châu Thanh nhìn thẳng vào mắt ba, nghiêm túc trả lời:
“Yêu là cảm xúc xuất phát từ sâu thẳm trong trái tim, nó mang cả dư vị của niềm vui lẫn nỗi buồn, và có khả năng chữa lành mọi vết thương lòng đang rỉ máu. Yêu không cần có lý do, vì nó được hình thành từ những rung cảm vụn vặt, nhỏ nhặt nhất.”
Đôi mắt kiên định của Châu Thanh bỗng nhiên hoe đỏ, bà Châu vội vàng sang vỗ vai trấn an con gái: “Con nó cũng 17 rồi, đang lứa tuổi biết yêu, ông căng thẳng cái gì?”