Chương 31- End

Đang cập nhật
Cập nhật:
Lục Cửu Tư rời đi trong vội vã. Khi xuống khỏi bậc thềm, hắn suýt nữa n g ã nhào. Một bé gái độ chừng ba tuổi, hai búi tóc xinh xinh, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đưa tay đỡ lấy hắn: “Đại thúc, thúc cẩn thận một chút nhé!” Nhìn khuôn mặt có đến tám phần giống ta, Lục Cửu Tư như m ấ t h ồ n: “Con… con tên là gì?” “Con là Tiểu Mãn, ‘mãn’ trong ‘đầy đặn mãn nguyện’.” “Tiểu Mãn, đầy đặn mãn nguyện…” Lục Cửu Tư lẩm bẩm, mắt bất chợt đỏ hoe. Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Sao thúc lại khóc?” “Con hiểu rồi, chắc thúc đang g h e n t ị với cha của con, có một cô con gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như con. Đại thúc, chẳng lẽ thúc không có con gái sao?” Lục Cửu Tư s i ế t c h ặ t tay vịn cầu thang, tim đ a u t h ắ t như bị muôn ngàn m ũ i t ê n xuyên qua: “Con gái… nếu năm đó…” Hắn không nói nổi nữa, l o ạ n g c h o ạ n g ngồi xuống bậc thềm, gục đầu lên đầu gối, bật khóc nức nở. Tiểu Mãn lướt qua hắn, nhanh nhẹn chạy lên cầu thang: “Mẹ ơi, vị đại thúc kia đ á n g t h ư ơ n g thật.” “Nhớ con đến phát khóc kia kìa.” Ta ôm lấy Tiểu Mãn, l i ế c nhìn bóng dáng c ô đ ộ c dưới lầu, buông một tiếng k hi n h t h ư ờ n g: “Con biết gì chứ, hắn là người giàu có nhất trên đời, chẳng đ á n g t h ư ơ n g chút nào.” “Đi nào, tối nay ăn bánh hấp nhân thịt dê nhé.” “Yay, con thích bánh thịt dê nhất!” Tiểu Mãn tung tăng nhảy nhót, tay trái kéo ta, tay phải kéo Tạ Thừa Phong. Cả nhà ba người cùng nhau bước xuống cầu thang từ phía đối diện. Ta ngoái đầu lại nhìn Lục Cửu Tư. Hắn vẫn ngồi đó, hai tay ôm đầu, c ô đ ộ c lẻ loi. Tạ Thừa Phong không hài lòng, quay đầu ta lại: “Nàng nhìn gì vậy?” Ta nũng nịu ôm lấy tay y: “Nhìn chàng chứ còn ai nữa, phu quân của ta quả là anh tuấn.” Khóe môi Tạ Thừa Phong bất giác cong lên, nhưng lại c ố é p xuống: “Hôm nay trời đẹp, lát nữa ta đưa nàng đi c ư ỡ i n g ự a.” Ta nháy mắt với y: “Cưỡi trên đồng cỏ, hay trong phòng?” Tiểu Mãn tò mò: “Mẹ ơi, trong phòng cũng c ư ỡ i n g ự a được sao?” Tạ Thừa Phong đỏ bừng hai tai, khóe môi lại không nhịn được cong lên: “Đều được.” Đừng nói nơi Tái Bắc không có mùa xuân. Thế nhưng có Tạ Thừa Phong bên cạnh, nơi nào ta đi qua, nơi đó đều ngập tràn xuân sắc.