"Iu ba nhứt... Iu ba ba của Uyên nhứt luôn á..."
Hai cha con đang giỡn hớt với nhau rồi cười khúc kha khúc khích cả một góc hành lang thì "Cạch!" một tiếng, cửa nhà Lâm Hi Nghiên từ từ mở ra. Như có thần giao cách cảm, hoặc có lẽ là do "gen ăn vạ" di truyền, Diệp Thành và Tiểu Uyên đồng loạt ôm chặt lấy nhau, làm ra bộ dạng đáng thương vô cùng. Vừa thấy Lâm Hi Nghiên bước ra, Diệp Thành đã buộc miệng kêu lên:
"Lạnh quá... Lạnh quá đi..."
Lâm Hi Nghiên nhíu mày nhìn xuống hai "diễn viên" một lớn một nhỏ đang ôm nhau chặt cứng, xung quanh còn bày la liệt đủ thứ hành lý. Cái cảnh tượng này mà đặt ở một ngã tư đông đúc, khéo một đêm cũng kiếm được bằng cả tuần cô vất vả bán hoa ấy chứ! Nhưng tiếc là, dù có cố gắng "diễn sâu" đến đâu, thì kịch bản dở vẫn cứ là dở. Cô hít một hơi nhẹ, rồi thở ra, tựa người vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, nở một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ nhìn hai cha con, hắng giọng nói:
"Bây giờ là mùa hè."