Khi Hôn Nhân Chúng Ta Kết Thúc
Chương 109. Không hiểu
Sự tĩnh lặng bao trùm cả bên trong lẫn bên ngoài căn phòng, Diệp Thành nhanh chóng quay trở lại giường, anh ôm chặt lấy Lâm Hi Nghiên vẫn còn ngồi bần thần nhìn mình, tự nhiên vùi mặt vào giữa khe ngực cô. Vẻ lạnh lùng và khó chịu ban nãy trên gương mặt anh cũng lập tức tan biến, thay vào đó là bộ dạng ủy khuất, giọng điệu mè nheo như trẻ con:
"Anh đau..."
Lâm Hi Nghiên khẽ liếc nhìn những vết bầm tím nhàn nhạt hiện lên sau gáy và trên lưng Diệp Thành, cô bất lực thở dài một hơi, thanh âm hạ xuống đáp lại: "Biết rồi!" Bàn tay cô nhẹ nhàng mân mê xoa xoa lên gáy anh, dù sao hôm nay anh cũng thật sự đáng thương, không làm gì cũng bị đánh, bị mắng oan. Nhưng nghĩ một hồi Lâm Hi Nghiên lại cảm thấy Diệp Thành đáng đời! Anh dắt gái về nhà ngủ thật mà, mẹ mắng đâu có sai!
Diệp Thành bị Lâm Hi Nghiên đẩy ra khỏi ngực mình... Và rồi... Chát! Một cái tát không quá mạnh nhưng cũng không hề nhẹ giáng xuống một bên má anh. Anh bàng hoàng đến cứng người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cứ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lâm Hi Nghiên rời khỏi giường rồi bước vào phòng tắm. Anh ngồi bất động rất lâu, cố gắng lục tìm trong ký ức xem mình đã làm gì sai, nhưng dù nghĩ thế nào anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị tát!
Diệp Thành không hiểu cũng phải, chính Lâm Hi Nghiên cũng mơ hồ không lý giải được tại sao bản thân lại đột nhiên khó chịu đến vậy, rồi cứ thế mà hành động theo cảm tính muốn đánh người. Chỉ là cái câu "Dắt gái về nhà ngủ" của mẹ Diệp cứ vang vọng trong đầu cô, chói tai đến lạ. Cô không khỏi nghĩ ngợi, liệu có khi nào sau khi ly hôn cô, những ngày cô không còn ở đây, anh đã từng thật sự như vậy không? Lâm Hi Nghiên biết rõ chuyện này gần như là không thể xảy ra, nhưng trong lòng vẫn cứ dấy lên những nghi ngờ không đáng có. Cô tự hỏi, từ bao giờ mà mình lại trở nên đáng ghét hay suy diễn như thế này? Và rồi những ngày sau đó hai người ở bên nhau đã cho cô hiểu... Người phụ nữ được yêu thương sẽ ngang ngược đến mức nào!