Khi Hôn Nhân Chúng Ta Kết Thúc
Chương 111. Vòi vĩnh
Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không thể làm ngơ trước chuyện này, nên đành phải chen vào hai ba câu, vừa để an ủi Trình Túc Vũ, vừa làm phước nói giúp cho thằng bạn mình. Ai bảo chuyện tình cảm rắc rối của hai người bọn họ lại khiến cuộc sống gia đình đang êm ấm, hạnh phúc của anh trở nên lục đục như vậy cơ chứ? Tốt nhất là hai người họ nên nhanh chóng "về chung một nhà" rồi tự mà dạy dỗ lẫn nhau. Một tên thì cứng đầu như đá, một đứa thì ngang bướng chẳng ai bằng, đến lúc đó thì tha hồ mà "phu xướng phụ tùy", đảm bảo là một cặp "hoàn hảo tuyệt đối" không ai muốn chen vào.
Trình Túc Vũ nhướng mày nhìn Diệp Thành, cô thở ra một hơi trông có vẻ nặng nề, một thoáng suy tư hiện lên trên gương mặt rồi đột nhiên hàng lông mày nhíu chặt lại như chợt nhớ ra điều gì đó. Ngay lập tức, ánh mắt Trình Túc Vũ nhìn Diệp Thành trở nên xéo xắt, đầy vẻ bất mãn. Cô cười nhạt một tiếng, giọng điệu mang theo sự mỉa mai không hề che giấu:
"Anh để dành mấy lời đó mà gạt Nghiên Nghiên đi!" Trình Túc Vũ cảm thấy mình đúng là điên thật! Trong phút chốc lại trầm mặc, tâm tư xao động chỉ vì một, hai câu nói của Diệp Thành. Suy cho cùng, cái người này còn tệ hơn cả Dương Dịch Hoài, bày đặt an ủi cái gì chứ!
"Ơi... Xúc phạm nha!" Diệp Thành khẽ nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng với lời nói của Trình Túc Vũ. Anh nhìn cô, giọng điệu có chút bất bình hỏi lại, "Anh gạt Nghiên Nghiên lúc nào?"
Trình Túc Vũ khựng lại một nhịp, hình như là không có thật. Lâm Hi Nghiên cũng chưa từng kể với cô, Diệp Thành có lừa gạt gì cô ấy. Nhưng không lừa gạt chưa chắc đã là tốt, anh im lặng, thờ ơ chẳng khác nào phủ nhận sự tồn tại mối quan hệ với Lâm Hi Nghiên suốt bao nhiêu năm qua, nói trắng ra thì còn tệ hơn cả lừa gạt. Càng nghĩ, Trình Túc Vũ càng cảm thấy một cỗ tức giận trào dâng trong lòng, cô ngồi bật dậy, cao giọng liên tục chất vấn, dồn ép Diệp Thành đến một hơi cũng không thở ra được:
"Anh có làm cậu ấy buồn không? Có làm cậu ấy phải khóc không? Có để cho cậu ấy phải tủi thân, khổ sở không hả?" Bất chợt, một nỗi uất ức nghẹn ngào dâng lên trong lòng cô khi nghĩ đến ai đó, khóe mắt cô cay cay, giọng nghẹn lại: "Đàn ông các anh chẳng ai ra gì, không ai tốt đẹp hết!"
Diệp Thành cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng câu chuyện đã đi chệch hướng từ lâu nhưng anh lại không thể thốt ra lời nào để phản bác. Cảm giác áy náy và tội lỗi cứ thế bủa vây lấy anh. Anh chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống, khẽ xoay người sang hướng khác, phút chốc, trong lòng cũng tự giác nhìn nhận lại những hành động của mình.
Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, Lâm Hi Nghiên đã bước đến bên cạnh Trình Túc Vũ từ lúc nào, cô đặt quần áo của mình vào trong lòng cô ấy, đôi môi khẽ nở một nụ cười mềm mại, nhẹ giọng nói:
"Cậu đi thay đồ cho thoải mái đi!"
"Đóng cửa nhẹ một chút, Tiểu Uyên đang ngủ trưa."
Cả Trình Túc Vũ và Diệp Thành đều khẽ giật mình, ngước mắt lên nhìn Lâm Hi Nghiên. Không ai biết cô đã ra khỏi phòng từ bao giờ, cũng không rõ cô có nghe được những lời mà hai người vừa nói với nhau hay không, nhưng vẻ mặt cô lúc này rất bình tĩnh, thậm chí còn có phần dịu dàng và nhu mì khác thường.
Trình Túc Vũ khẽ gật đầu, mím chặt môi hít một hơi thật sâu để kiểm soát lại cảm xúc của mình, rồi đứng dậy rời đi.
Sau tiếng "cạch" nhẹ nhàng từ hướng phòng ngủ truyền đến, Lâm Hi Nghiên mới chầm chậm bước về phía Diệp Thành đang ngồi. Khi bước chân cô mỗi lúc mỗi tiến lại gần, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập liên hồi rồi thắt lại đầy lo lắng. Ngay cả bản thân anh cũng không thể lý giải được sự bồn chồn, bất an đang khiến lòng dạ mình rối bời như tơ vò lúc này.
Lâm Hi Nghiên dừng lại ngay trước mặt Diệp Thành, khi ánh mắt họ chạm nhau, sự lúng túng trong mắt anh khiến cô khẽ nhếch môi cười nhẹ. Bàn tay mềm mại ấm áp của cô nhẹ nhàng áp lên má anh, ngón tay cái khẽ trượt dọc theo đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông, giọng điệu mang theo chút trêu chọc hỏi:
"Ấm ức lắm sao?"
"Không có!" Diệp Thành vội vàng lắc đầu phủ nhận, trong ánh mắt anh nhìn Lâm Hi Nghiên vẫn còn chút dè dặt nhưng đã thoáng hiện lên ý cười. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang mân mê trên gò má mình, kéo nhẹ người con gái trước mặt xích lại gần, ngồi gọn trong lòng anh. Ngay sau đó, Diệp Thành siết chặt vòng tay ôm lấy Lâm Hi Nghiên, hơi xoay người, vùi đầu vào hõm cổ thơm mềm của người con gái, cọ mặt mình qua lại trên da thịt cô, giống như đã thành một thói quen, hành động nào cũng nhuần nhuyễn không có một động tác thừa.
Mùi hương quen thuộc ngọt dịu quẩn quanh nơi chóp mũi, làm dịu đi những căng thẳng trong đầu Diệp Thành. Anh đột nhiên hiểu ra, có lẽ lúc nãy là sợ Lâm Hi Nghiên bị ảnh hưởng bởi mấy câu của Trình Túc Vũ mà nhớ lại quá khứ không vui vẻ gì giữa hai người nên mới bồn chồn như vậy. Giờ thấy cô vẫn bình thường, thậm chí còn dịu dàng hơn với mình, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những lúc được Lâm Hi Nghiên đối xử như thế này hiếm lắm, Diệp Thành nghĩ ngay đến việc phải "vòi vĩnh" thêm chút nữa. Vòng tay anh bất ngờ siết chặt hơn, ôm trọn lấy cô, giọng điệu có chút ủy khuất nói:
"Chỉ có em là thương anh!"
Lâm Hi Nghiên phải cố gắng lắm mới không bật ra tiếng cười, cô nén lại, bàn tay cố ý bấu chặt vào vạt áo sau lưng Diệp Thành, giả bộ hừ lạnh một tiếng, khinh khỉnh đáp: "Ảo tưởng." Nhưng khóe môi cô vẫn không thể nào giấu nổi ý cười đang trực trào.
Lúc vừa bước ra khỏi phòng, nghe thấy Trình Túc Vũ đang "trút giận" lên Diệp Thành. Lâm Hi Nghiên mơ hồ cảm thấy không vui, cô đã thầm nghĩ... Anh tốt hay không tốt cũng chỉ có cô là rõ nhất, dù người đàn ông này có từng tệ bạc như thế nào, thì cũng là cô ngu ngốc đăm đầu vào yêu. Cây xanh rồi sẽ có ngày cho quả chín, những chuyện trong quá khứ cô cũng không muốn nó làm phiền mình nữa, cô chỉ biết người đàn ông này thuộc về cô, nên chỉ có cô mới có quyền đối xử với anh ấy như vậy!
Diệp Thành cụp mắt xuống, cổ họng khô khốc, anh nuốt khan một ngụm nước bọt. Anh biết ngay mà, dù chuyện của Dương Dịch Hoài và Trình Túc Vũ có diễn ra như thế nào, thì người rõ ràng là vô tội vẫn phải hứng chịu "bão táp" cuối cùng cũng sẽ là anh!
Trước mặt Lâm Hi Nghiên, Diệp Thành không dám bật lại. Anh vẫn mặt dày trưng ra bộ mặt tươi cười nham nhở, còn lăng xăng gom hết số quần áo mà Lâm Hi Nghiên đã xếp gọn, mang đi cất vào tủ giúp cô.
Để quần áo của mình từ chỉ được đặt trong vali nép gọn ở một góc phòng chuyển vào trong tủ quần áo của Lâm Hi Nghiên đối với Diệp Thành không chỉ là mấy tháng ngắn ngủi mà là cả một hành trình "trầy da tróc vảy", nghĩ đến thôi đã ứa nước mắt.
Diệp Thành cất hết đồ xong, đang tính đóng cửa tủ lại thì khủy tay anh va phải một chiếc hộp được đan bằng mây tre đặt trên kệ tủ. Chiếc hộp rơi xuống, vì kiểu hộp này nắp đậy khá lỏng lẻo, nên vừa chạm xuống mặt sàn những thứ bên trong đã văng hết ra ngoài.
Diệp Thành định cúi xuống nhặt, nhưng khi nhìn rõ những thứ bên trong, hay những thứ đang vương vãi xung quanh chiếc hộp, tay anh khẽ run rẩy, lông mày nhíu chặt, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Anh chầm chậm hạ người, nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, cầm những thứ mà mình cho là bản thân đã nhìn lầm lên xem, nhưng không hề lầm lẫn, nó rõ ràng là thứ anh đang nghĩ đến.
Diệp Thành ngước mắt nhìn Lâm Hi Nghiên, thấy cô cũng đang nhìn mình với ánh mắt hoảng loạn từ trên giường, tim anh như bị ai đó siết chặt, giọng anh gằn xuống hỏi:
"Lâm Hi Nghiên... Mấy vỉ thuốc này là sao đây?"