Khi Hôn Nhân Chúng Ta Kết Thúc

Su Cam
Cập nhật:

Chương 11119. Căng thẳng

Sau hơn hai tiếng đồng hồ tỉ mỉ trang điểm và làm tóc, cuối cùng Lâm Hi Nghiên cũng trở nên xinh đẹp kiều diễm, lộng lẫy như một nữ thần, an tĩnh ngồi chờ đợi khoảnh khắc trọng đại khi cô bước chân lên lễ đường. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong chiếc gương lớn, khóe môi bất giác khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, rồi lại từ từ hạ xuống, dịu dàng nhìn phần bụng dưới phẳng lì của mình. Mới hơn hai tháng cũng chẳng thấy khác biệt gì mấy, Diệp Thành cứ khăng khăng lần này lại là con gái, nhưng trực giác của Lâm Hi Nghiên lại không cho là vậy. Nhớ lại mỗi lần anh với Tiểu Uyên cãi nhau, cô thở dài có chút bất lực, nhưng sâu trong đôi mắt long lanh kia, ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra một niềm vui rạng rỡ đang ánh lên, xen lẫn chút hồi hộp và mong chờ. Trình Túc Vũ khẽ chạm ngón tay vào những cánh hoa mềm mại trong bó hoa cưới của Lâm Hi Nghiên, ánh mắt không giấu nổi vẻ trầm trồ: "Mấy cái này đều là anh Thành chọn hết hay sao?" Lâm Hi Nghiên khẽ cười gật đầu, nhẹ nhàng đón lấy bó hoa từ tay Trình Túc Vũ, ánh mắt không khỏi say đắm nhìn nó. Những cành phi yến tím nhạt như những làn khói mỏng manh, mềm mại uốn lượn. Xen kẽ giữa những đóa hồng bạch kiêu sa và tulip trắng thanh khiết, điểm xuyến thêm một vài bông thúy châu nhỏ xíu, mang chút sắc tím dịu dàng, xinh xắn như những viên ngọc trai li ti. Sự kết hợp hài hòa đến hoàn hảo giữa các loại hoa và màu sắc này tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng lãng mạn đến xao xuyến lòng người. Trình Túc Vũ ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ, ngập tràn hạnh phúc không che giấu nổi của cô bạn mình, không kìm được mà khóe môi cũng cong lên thành một nụ cười tươi tắn. Cô tặc lưỡi một cách đầy ngưỡng mộ, rồi buông một câu cảm thán, giọng điệu có chút hậm hực: "Chậc... Gu thẩm mỹ của anh ấy đúng là tốt hơn Dương Dịch Hoài nhà mình." Lâm Hi Nghiên khẽ cong môi cười, trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ, cô cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: Nụ cười trên môi của Diệp Thành tắt ngấm. Anh hít sâu một hơi, nghe như tiếng rít đầy ai oán, rồi ngước mắt lên nhìn Dương Dịch Hoài đang ôm bụng cười sặc sụa. Anh tức muốn nổi phổi nhưng vẫn phải kìm lại, gằn giọng hỏi: "Mày không quản được vợ mày sao?"1 "Không có gan đó." Dương Dịch Hoài xua tay, vừa cười vừa dứt khoát đáp, giống như nó là một lẽ thường tình trong nhà anh. "Diệp Thành!" Đúng lúc Diệp Thành đang cảm thấy bất lực và bực bội nhất thì mẹ Diệp đã vội vã bước tới, vẻ mặt bà có chút căng thẳng nói, "Có hai người vừa tới... Họ nói là ba và anh trai của Nghiên Nghiên."