Chương 3
Suy nghĩ của ta dần trở về thực tại, nhìn về cánh cửa đại điện vừa bị đẩy ra.
Chu Nguyên Kỳ trong bộ hỷ phục đỏ thẫm, nắm tay tân nương bước từng bước đến trước mặt ta.
“A Nghênh, hôm nay... là ngày đại hôn của ta.”
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, định đưa tay chạm vào mặt ta.
Ta lập tức quay đầu né tránh.
Động tác quá mạnh, khiến cho dây xích đang t r ó i buộc tay chân ta cũng phát ra tiếng vang leng keng.
Nực cười thay, Chu Nguyên Kỳ, người từng xem ta là cả thế giới, từng vì ta rơi nước mắt mà đ a u l ò n g, cũng từng g i ế t hết những kẻ làm t ổ n t h ư ơ n g ta mà không chút do dự.
Nhưng giờ đây——
Chính hắn lại tự tay đeo lên ta những sợi xích này, g i a m c ầ m ta trong điện Triêu Dương.
Chỉ vì lúc hắn vừa đăng cơ, Tạ Vân Nhi đã diễn một vở kịch t ự s á t, để lại một phong thư tuyệt bút thấm đ ẫ m m á u. Trong thư, nàng ta nói mình yêu Chu Nguyên Kỳ sâu đậm đến mức, khi biết sau này không thể ở bên nhau, hắn lại còn định cưới ta làm vợ, nên nàng ta đ a u l ò n g đến mức muốn k ế t l i ễ u đời mình, chờ đợi duyên phận ở kiếp sau.
Tất nhiên, nàng ta không c h ế t.
Sợi dây mỏng manh đến mức gi/ật nhẹ là đ ứ t, nhưng đã che mắt Chu Nguyên Kỳ, cũng c ắ t đ ứ t tình cảm cuối cùng giữa chúng ta..
Muốn khiến Tạ Vân Nhi từ bỏ ý định t ự s á t, chỉ có một cách.
Con gái đ/ộc nhất của Tể tướng, sao có thể chỉ làm một phi tần?
Huống chi trong cuộc tranh giành hoàng vị, Tể tướng đã giúp đỡ không ít, vốn dĩ là công thần số một.
Con gái ông ta, nếu muốn vào cung, nhất định phải là Hoàng hậu.
Đây dường như là sự thật mà mọi người cũng ngầm thừa nhận.
Vậy nên, ngôi vị Hoàng hậu, dưới ánh mắt đầy áy náy của Chu Nguyên Kỳ, đã thuộc về nàng ta.
Ta là người hiện đại, lớn lên dưới ngọn cờ đỏ.
Đương nhiên không có thói quen chia sẻ chồng với người khác.
Dù là là Hoàng hậu hay phi tần, ta cũng không màng.
Ta chỉ nhớ người thiếu niên từng nói sẽ luôn ở bên ta, hắn từng hứa rằng đời này tuyệt đối không nạp thiếp, đời này chỉ có ta mà thôi.
Ta còn nói với hắn: “Ngày nào đó chàng thay lòng, ta nhất định sẽ rời đi.”
Ta cũng đã làm như vậy.
Ngôi vị Quý phi, ta không có chút hứng thú nào.
Nếu người này không thể hoàn toàn thuộc về ta, thì ta thà không cần.
Nhưng ta đã chứng kiến hết thảy những g i a n n a n mà hắn phải trải qua trên con đường này, nên chỉ mong có thể chia tay trong êm đẹp, từ đó trở thành người dưng, không còn gặp lại.
Ta thậm chí đã thu dọn hành lý, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Từ đó núi cao sông dài, dù ta không thể trở về hiện đại, nhưng với số tiền tích góp được trong vài năm qua cũng đủ để ta sống tốt ở triều đại xa lạ này.
Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại chặn ta trước một bước.
Trước cổng thành, mắt hắn đ ỏ ngầu, g ầ m lên không cho phép ta rời đi.
Rồi hắn g i a m c ầ m ta trong điện Triêu Dương.
Hắn nói, dù ta có c h ế t, cũng chỉ có thể c h ế t bên cạnh hắn, chứ đừng nói đến chuyện còn sống mà rời đi.
Hoàng quyền dưới chế độ phong kiến, luôn đ á n g s ợ như vậy đấy.
Hắn nói một câu không thả người, thì đã có vô số thị vệ chặn trước mặt ta, khiến ta không thể đi đâu.
Ngoài điện Triêu Dương, cũng có vô số á m vệ canh chừng.
Ba tháng trôi qua, Tạ Vân Nhi đã nhập chủ trung cung, hôm nay chính là ngày đại hôn.
P h á o hoa nở rộ, đẹp đến nao lòng, nhưng tân nương không phải ta.
Còn trong mùa đông giá lạnh này——
Bị g i a m trong điện Triêu Dương, tứ chi bị trói bởi xích sắt, thực sự vừa lạnh vừa đ a u.
Thấy ta không nói gì, Chu Nguyên Kỳ dường như có chút g i ậ n d ữ.
“Khương Nghênh, nàng thật sự h ậ n ta đến vậy sao?”
Hắn n ắ m c h ặ t c ằ m ta, ép buộc ta phải nhìn thẳng vào hắn.
Người trước mắt, từng là người trong lòng ta.
Ta đã đồng hành cùng hắn suốt bảy năm, từng chứng kiến bao âm mưu t h ủ đ o ạ n, cũng từng chân thành mở lòng với hắn, cùng nhau vượt qua bao sóng gió. Cụm từ “cùng hội cùng thuyền” này ta đã tự mình trải qua.
Vì vậy, ta từng nghĩ mình sẽ có một kết cục viên mãn.
Nhưng không thể ngờ——
Lòng người, sẽ thay đổi, dù từng yêu sâu đậm đến nhường nào.
Chu Nguyên Kỳ buông tay, rồi ngồi xuống bên cạnh ta, bất chấp sự p h ả n k h á n g của ta, n ắ m c h ặ t tay ta.
“A Nghênh, chúng ta khó khăn lắm mới đi đến được hôm nay, sao ngươi cứ phải làm l o ạ n thế?”
“Thân phận Vân Nhi tôn quý, ta không thể để nàng ấy chỉ làm phi tần được.”
“Còn nàng xuất thân không rõ ràng, nếu ta lập nàng làm Hoàng hậu, chắc chắn triều đình và hậu cung sẽ d ị n g h ị.”
“Nhưng chỉ cần nàng nghe lời, đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ ta, và đảm bảo từ nay sẽ kính trọng Vân Nhi, nàng vẫn sẽ là Quý phi duy nhất của ta, đời này quyết không phụ lòng nàng.”
Ta cười khổ, nhìn Tạ Vân Nhi đang đứng trước mặt mình.
Nàng ta vốn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nay dưới sự tô điểm của bộ hỷ phục đỏ rực, quả thực là đẹp đến n g h ẹ t t h ở.
Nàng ta cười với ta, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, nhưng lời nói ra lại tỏ ra đ á n g t h ư ơ n g vô cùng.
Nàng ta nói: “Vốn dĩ là ta cư/ớp lấy vị trí của tỷ tỷ, nếu Nghênh Nghênh tỷ tỷ vẫn không muốn chấp nhận ta, ta có thể không cần vị trí Hoàng hậu này, cũng có thể rời đi, chỉ cần tỷ tỷ đừng khiến bệ hạ đ a u l ò n g…”
Vừa dứt lời, nàng ta lại rơi lệ.
Chu Nguyên Kỳ vừa rồi còn ngồi bên ta, lập tức đứng dậy, dùng khăn lau nước mắt cho nàng ta.
Rồi quay lại chất vấn ta: “Vân Nhi thấu tình đạt lý như vậy, sao các ngươi không thể hòa thuận với nhau? Khương Nghênh, từ khi nào ngươi trở nên n h ỏ n h e n như thế?”
Dù trái tim đã ng/uội lạnh, nhưng vào lúc này, n g ự c ta vẫn đ a u n h ó i.
Ta chống tay vào giường, chậm rãi đứng dậy.
Rồi dưới ánh mắt khó hiểu của bọn họ, ta lấy ra con d a o nhỏ giấu kín bấy lâu, ung tay c h é m m ạ n h vào tay Tạ Vân Nhi.
“A——!”
Tiếng thét chói tai vang lên, Tạ Vân Nhi lập tức ngã vào lòng Chu Nguyên Kỳ.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ t r ả t h ù.”
Nàng ta từng làm ta bị thương, ta nhất định sẽ b á o t h ù, để nàng ta chịu đựng n ỗ i đ a u tương tự.
Dưới dòng m á u chảy không ngừng, Chu Nguyên Kỳ h o ả n g l o ạ n tột độ.
Hắn bế thốc Tạ Vân Nhi lên, liên tục gọi thái y, rồi không ngoảnh đầu mà rời đi.
Trong thoáng chốc——
Ta dường như lại thấy cảnh tượng ngày ấy khi ta bị một k i ế m đ â m xuyên n g ự c, Chu Nguyên Kỳ mắt đỏ bừng, vội vã chạy đến bên ta, không ngừng nói lời xin lỗi, còn cầm lấy thanh k i ế m, vì ta mà g i ế t người đến đỏ cả mắt.
Giờ đây hắn vẫn là hắn, nhưng người hắn bảo vệ, đã không còn là ta nữa.
Khi Chu Nguyên Kỳ chạy đến cửa đại điện.
Hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn ta: “Khương Nghênh, ngươi ở đây chỉ như bèo dạt không rễ, không có gia thế trong sạch, cũng chẳng có thế lực mạnh mẽ từ mẫu tộc, người ngươi có thể dựa vào, chỉ có ta, hiểu không?”
Nói xong, hắn cất bước rời đi, còn dặn dò người không cho ta ăn uống trong hai ngày tới.
Nói là muốn rèn giũa tính tình của ta cho tốt.
Ta chỉ giả vờ như không nghe thấy, rồi lại ngồi xuống bên mép giường, nhìn vết m á u trên tay, dùng khăn lau sạch từng chút một.
Nhưng tại sao lau mãi nhưng lại không thể lau sạch được?
Ta cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Ta thật sự... rất muốn về nhà.
Nếu sống mà khó khăn như vậy, thì liệu chỉ có ta c h ế t đi, mọi thứ mới có thể chấm dứt?
Ánh mắt ta lại rơi trên con d a o nhỏ kia.
Sau một chút do dự, ta cầm lấy con d a o.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Một luồng ánh sáng trắng chợt l ó e lên, bạn thân ta mặc trang phục hiện đại bỗng nhiên xuất hiện.
Nàng ấy nhanh chóng đ á n h rơi con d a o xuống đất, sau đó lao tới ô m chầm lấy ta.
“Nghênh Nghênh, cuối cùng thì tớ cũng tìm thấy cậu rồi.”
Ta ngỡ như mình đang mơ.
Cả một lúc lâu, ta không dám động đậy, sợ chỉ cần cử động một chút thì nàng ấy sẽ b i ế n m ấ t.
Mạc Tư D/ao đã khóc đỏ cả mắt.
Một lúc lâu sau, nàng ấy mới từ từ buông ta ra, rồi mở rộng vòng tay về phía ta, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào..
“Nghênh Nghênh n g ố c n g h ế c h, tớ đến để đưa cậu về nhà đây.”