Chương 4
Lý do ban đầu ta xuyên không, là vì ta và Mạc Tư D/ao cùng đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó có một nhân vật tên là Khương Nghênh.
Cụ thể trong cốt truyện—
Nữ chính của tiểu thuyết đến nước Chu, vì lạc đường mà bị kẹt ở vùng ngoại ô, đúng lúc gặp được một người và đã hỏi đường, từ đó mới thành công đến được kinh thành. Người đó chính là “Khương Nghênh”, sau đó nàng ấy không còn xuất hiện trong cốt truyện nữa, chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt.
Khi đọc đến đoạn này, Mạc Tư D/ao từng t r ê u c h ọ c ta, nói rằng cùng tên cùng họ thì phải cẩn thận, không chừng một ngày nào đó sẽ xuyên không, chạy vào cuốn sách trải nghiệm cuộc đời của nhân vật đó.
Vốn chỉ là một lời nói vui đùa.
Thế nhưng, ta chợt thấy một ánh sáng trắng lóe lên, và thật sự đến với triều đại xa lạ này.
Không phải là l i n h h ồ n xuyên qua—
Ta, một người lớn như vậy, bỗng chốc ngã bịch xuống đất, bị g/ãy chân suốt cả tháng trời mới hồi phục.
Mà nhân vật Giang Nghênh trong tiểu thuyết, cũng vì cốt truyện bị sửa đổi mặc định biến thành ta.
Hay nói cách khác, từ khoảnh khắc này, chúng ta chính là một người.
Nhưng ta rất chắc chắn rằng trong tiểu thuyết không có tên của Mạc Tư D/ao.
Vậy tại sao nàng ấy lại xuất hiện ở đây?
Đối mặt với thắc mắc của ta, Mạc Tư D/ao lập tức ngồi dậy, rồi từ trong túi lấy ra một cái thẻ căn cước công dân.
“Đây, quên nói với cậu, tớ đã đổi tên rồi.”
Ta nhận lấy thẻ căn cước công dân, nhìn thấy tên cũ của Mạc Tư D/ao giờ đã được đổi thành “Mạc Khanh.”
“Còn có thể làm như vậy sao?” Ta hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là s ố c.
“May mà trong tiểu thuyết này có một người cùng họ với tớ, nếu không mà đổi cả họ thì ông bố của tớ nhất định sẽ đ á n h g ã y chân tớ.”
Nói xong, nàng ấy nở một nụ cười với ta.
“Hiện tại thân phận của tớ không tầm thường đâu, có thể che chở cho cậu đó.”
À đúng rồi.
Sau lần đầu gặp nhau, hai chúng ta đã có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Mạc Tư D/ao nói với ta rằng việc xuyên vào sách cần có thời gian cooldown, nên phải đợi đến ba tháng sau, chúng ta mới có thể cùng nhau trở về thế giới thực.
Còn bây giờ, điều duy nhất ta có thể làm chính là chờ đợi.
Về thân phận Mạc Khanh này.
Dù đã bảy năm trôi qua, nhưng để có thể trở về vào một ngày nào đó, ta đã thuộc lòng tất cả các mối qu/an h/ệ của nhân vật này.
Người này thật sự không phải dạng vừa.
Điều này có nghĩa là, ba tháng cuối cùng này, ta không cần phải tiếp tục làm cái bao cát, mà có thể cùng chị em ăn ngon chơi đã rồi.
Nhưng—
“Cùng tên cùng họ thì có thể trực tiếp xuyên không sao? Ai viết cuốn sách này mà thần kỳ vậy?”
Việc kỳ diệu như vậy lại có thể xảy ra liên tiếp hai lần, thật sự đã khơi gợi sự hiếu kỳ của ta.
Thấy vẻ mặt ta ngạc nhiên, Mạc Tư D/ao cũng bắt đầu giải thích với ta.
“Đương nhiên không dễ dàng như vậy. Lúc mà cậu b i ế n m ấ t trước mặt tớ, đã làm tớ s ợ h ế t h ồ n hết vía. Tớ đi tìm khắp nơi mà không thấy cậu, nhưng lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, nhân vật Giang Nghênh trong sách bỗng dưng có nhiều cốt truyện hơn, còn nảy sinh tình cảm với hoàng tử nước Chu. Tớ lập tức đoán ra là cậu vì cậu là người mê trai đẹp, còn có bộ n/ão thích yêu đương.”
Nàng ấy ngừng lại một chút, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ đen.
“Vì vậy tớ đã đi tìm tác giả của cuốn sách này, để cô ấy sửa đổi cốt truyện, nhưng cô ấy cũng không thể sửa đổi những gì đã có. Qua nghiên c/ứu của chúng tớ, phát hiện ra có thể lợi dụng khoảng trống, như khi không vi phạm cốt truyện ban đầu, mơ hồ hóa hình tượng của nhân vật Mạc Khanh gốc, để gần hơn với tính cách của tớ. Nói tóm lại, đã thực hiện nhiều thử nghiệm, không ngờ lại thật sự thành công.”
Nàng ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng ta biết, điều này không phải là chuyện dễ dàng.
Không ai biết được kết quả sau khi xuyên không.
Nhưng nàng ấy vẫn kiên quyết xuyên qua, muốn đưa ta trở về nhà.
Ta xúc động đến mức muốn khóc, vừa định mở miệng nói vài lời cảm động.
Kết quả nàng ấy bỗng nhiên nhặt con d a o nhỏ trên đất lên, nghiêm mặt hỏi: “Vừa rồi cậu có phải là muốn t ự s á t không?”
Ta lắc đầu.
Nàng ấy không nói đến điều này thì tốt, chứ vừa nói đến, ta lại đ a u thắt lưng.
Vừa rồi nàng ấy xuất hiện thật quá đúng lúc.
Ta vừa cầm con d a o lên, thầm hứa với lòng rằng nhất định phải g i ế t c h ế t Tạ Vân Nhi và Chu Nguyên Kỳ, thì nàng ấy đột nhiên xuất hiện, một chân đ á vào lưng ta, con d a o trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Quả thật... đ a u muốn c h ế t luôn.