Chương 5

Đang cập nhật
Cập nhật:
Đ ù a g i ỡ n thì đ ù a giỡn, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nếu không phải vì ta, thì với nhan sắc và tiền tài của Mạc Tư D/ao, nàng ấy chắc chắn sẽ không m ạ o h i ể m như vậy. Nàng ấy nói thế chỉ để ta giảm bớt cảm giác t ộ i l ỗ i mà thôi. Ta đã ở trong cuốn sách này suốt bảy năm, còn nàng ấy ở thế giới thực chỉ mới qua bảy tháng nhưng đã tìm đủ mọi cách vì ta. Nghĩ tới đây, ta lại cảm động đến mức muốn rơi nước mắt. Mạc Tư D/ao nhẹ nhàng vuốt mắt ta, sau đó từ trong túi lấy ra một túi th/uốc bột. “Nhìn quầng thâm dưới mắt cậu này, mấy ngày nay chắc chắn không ngủ ngon phải không? Không sao, tớ mang theo th/uốc mê giúp cậu ngủ ngon đây, tối nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, mai tớ sẽ đến đón cậu.” Nói xong, nàng ấy lấy tay che mũi rồi rắc th/uốc bột ra. Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã hít phải th/uốc, ngay sau đó mắt ta lật ngược lên, cả người ngã nhào b ấ t t ỉ n h. Không phải đâu... Ai lại dùng th/uốc m ê để giúp người khác ngủ ngon cơ chứ! hi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau rồi. Ta vừa bò dậy từ trên giường thì cửa lớn điện Triêu Dương đã mở ra từ bên ngoài. Hai cung nữ bước đến trước mặt ta, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lấy chìa khóa mở khóa xích sắt rồi dẫn ta đến điện Càn Khôn, nơi mà bình thường chỉ mở ra để tổ chức quốc yến. “A Nghênh, tỳ nữ bên cạnh ta sáng nay bị nhiễm gió lạnh, giờ đang sốt cao không ngừng. Nhưng tối qua ta mệt mỏi quá, thân là mẫu nghi thiên hạ, bên cạnh không có người hầu hạ cũng không ổn. Vì vậy, ta đã xin chỉ của bệ hạ, đặc biệt thả ngươi ra ngoài để ngươi ở bên cạnh ta làm cung nữ vài ngày, cũng là dịp để hòa giải m â u t h u ẫ n giữa ngươi và bệ hạ, ngươi thấy thế nào?” Nàng nói chuyện với giọng điệu rất mềm mỏng, như thể nàng ta thật lòng lo nghĩ cho ta và Chu Nguyên Kỳ vậy. Bên cạnh, Chu Nguyên Kỳ đang nhìn ta, ánh mắt có phần p h ứ c t ạ p. Hắn lên tiếng: “A Nghênh, đừng gi/ận dỗi nữa. Ta cũng không thực sự muốn p h ạ t nàng đâu. Chỉ cần những ngày này nàng thành tâm hối cải, tháng sau ta sẽ phong nàng làm Quý phi, từ đó vinh hoa phú quý đều nằm trong tay nàng, nàng còn có gì không hài lòng nữa?” Nếu ta vẫn là ta của ngày hôm qua, có lẽ lúc này ta đã cầm lấy chén r ư ợ u trên bàn rồi đ ậ p m ạ n h vào đầu Chu Nguyên Kỳ. Sau đó còn m/ắng thêm một câu: “Ngươi nghĩ mình là ai? Ai thèm làm quý phi của ngươi!” Nhưng hôm nay, nhìn khung cảnh hoành tráng trong điện Càn Khôn, ta biết hôm nay có một vị khách cực kỳ quan trọng sẽ đến, vì vậy ta không thể rời khỏi đây. Vì vậy, ta cúi đầu, không đáp lời. Không đợi được cơn g i ậ n d ữ như mong đợi. Ngoài sự ngạc nhiên, trên mặt Tạ Vân Nhi còn lộ rõ vẻ c ă m t ứ c. Cuối cùng, nàng ta cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Xem ra A Nghênh thực sự đã nghe lọt lời bệ hạ rồi.” Chu Nguyên Kỳ cũng có chút hài lòng, tưởng rằng ta đã thật tâm chịu thua nên ánh mắt hắn cũng dịu đi nhiều. Nhưng ta không để ý đến họ mà chỉ yên lặng nhìn về phía cửa đại điện. Chẳng bao lâu sau, thái giám bên cạnh Chu Nguyên Kỳ xuất hiện ngoài điện, tay cầm phất trần vung lên, giọng the thé cất lời: “Trưởng công chúa Mạc quốc đến!” Ngay khi vừa dứt lời, Mạc Tư D/ao mặc trang phục lộng lẫy bước vào điện. Nàng ấy khoác lên người châu báu gấm lụa, xinh đẹp đến không tưởng, như tiên nữ hạ phàm. Ánh mắt chúng ta giao nhau, nàng ấy khẽ mỉm cười với ta. “A Nghênh, ngươi quen biết Trưởng công chúa của Mạc quốc à?” Chu Nguyên Kỳ dường như cũng chú ý đến ánh mắt đó, liền cúi đầu hỏi ta. Ta còn chưa kịp trả lời thì Tạ Vân Nhi đã vội vàng xen vào: “Bệ hạ thật hồ đồ, A Nghênh chẳng qua chỉ là một nữ tử bình dân, làm sao có thể quen biết công chúa của Mạc quốc chứ?” Nói xong, nàng ta lại nhìn ta cười m ỉ a m a i. “A Nghênh, thân phận là thứ trời sinh, ngươi không cần quá g h e n t ị. Sau này chỉ cần ngươi an phận thủ thường, ta và bệ hạ sẽ phong cho ngươi làm quý phi, nâng cao thân phận của ngươi.” Lời này nghe như thể là một sự b ố t h í vậy, thật g h ê t ở m. “Tạ Vân Nhi, ngươi đoán xem ta đang ở gần ngươi thế này, nếu ta dùng đôi đũa này đ â m thẳng vào mắt ngươi, ngươi nghĩ... ngươi có kịp phản ứng không?” Ta chưa bao giờ là người hiền lành. Nếu không phải vì yếu thế và bị g i a m c ầ m tại điện Triêu Dương, ta tuyệt đối không để nàng ta k i ê u n g ạ o như vậy. Giờ đây, Mạc Tư D/ao đã xuất hiện, mọi vấn đề của ta sẽ được giải quyết triệt để. Đối với lời nói của ta, Tạ Vân Nhi dường như nhớ lại chuyện gì đó không mấy vui vẻ, sắc mặt thoáng chốc trở nên t á i n h ợ t, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ âm thầm dịch xa ta ra một chút, rồi bữa tiệc chính thức bắt đầu. “Hôm nay Trẫm mở yến tiệc tại điện Càn Khôn, không biết công chúa cảm thấy thế nào?” Mạc Tư D/ao bước đến giữa đại điện, cũng không quỳ xuống hành lễ. Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết này, đế vương của Mạc quốc chính là nam chính. Do đó, Mạc quốc được thiết lập là quốc gia mạnh nhất trong chín quốc gia. Không chỉ sức mạnh quân sự vượt trội, mà mọi mặt khác cũng phát triển vượt bậc. Có thể nói chỉ cần có quyết tâm thống nhất, việc t i ê u d i ệ t các quốc gia khác chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, đối với hoàng thất của Mạc quốc, các đế vương của các quốc gia khác đều phải cẩn thận tiếp đãi. Nếu không cẩn thận, một sai sót nhỏ thôi cũng có thể trở thành lý do để Mạc quốc phát động c h i ế n t r a n h. Thế nên— Đối diện với sự niềm nở của Chu Nguyên Kỳ, Mạc Tư D/ao không những không đáp lại mà còn giả vờ như không nghe thấy, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, rồi rót cho mình một ly r ư ợ u. Không khí trong đại điện lập tức trở nên im lặng, tất cả các đại thần của Chu quốc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rõ ràng là t ứ c g i ậ n đến cực điểm nhưng lại không dám nói gì. Chu Nguyên Kỳ cũng vậy, s i ế t c h ặ t nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng vẫn phải giữ nụ cười. “Có vẻ hôm nay công chúa có chút mệt mỏi.” Mạc Tư D/ao cười lạnh, không phải cười trong lòng, mà là cười thành tiếng. Nàng ấy dùng ngón tay gõ nhẹ vào ly r ư ợ u, khiến ly r ư ợ u nghiêng đi, r ư ợ u tràn ra đất. Nàng ấy l i ế c mắt nhìn Chu Nguyên Kỳ, trông thật k i ê u n g ạ o. Nàng nói: “Sao bì được với bệ hạ, vứt bỏ thê tử tào khang để cưới mỹ nhân mới. Tối qua mới thành thân, p h á o hoa nở rộ khắp trời, cảnh tượng thật đẹp, nhưng sao lại c h â m b i ế m đến thế?” Mạc Tư D/ao biết rằng ở Chu quốc không thể xuất hiện p h á o hoa. Mà nay lại có, chỉ có thể giải thích một điều duy nhất. Đó là, Chu Nguyên Kỳ và Tạ Vân Nhi trong ngày đại hôn đã sử dụng p h á o hoa mà ta vất vả mới tạo ra. Đương nhiên, điều này khiến nàng ấy rất t ứ c g i ậ n. Khi những lời này đã được nói ra, sắc mặt của người trong cuộc khó coi hơn hẳn. Tạ Vân Nhi càng g i ậ n d ữ hơn bao giờ hết, nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ hiền hòa, cố nhịn không bộc phát, chỉ nói: “Công chúa, người thật biết nói đùa. Khương Nghênh chẳng qua chỉ là con gái của thường dân, không biết xuất thân từ đâu, cha mẹ là ai, thân phận t h ấ p h è n như vậy làm sao có thể trở thành Hoàng hậu được? Hoàng thượng trọng tình, nhớ tới bảy năm nàng bầu bạn nên mới định phong nàng làm Quý phi vào tháng sau, như vậy đã là phúc phận cho nàng lắm rồi.” “Phúc phận?” Mạc Tư D/ao t ứ c đến phát cười, ánh mắt giao nhau với ta, chúng ta đồng loạt nghĩ đến câu nói kia. Nàng ấy nói: “Vậy phúc phận đó cho ngươi, ngươi có muốn không?” Nói xong, nàng ấy đứng dậy, lại bước ra giữa đại điện, rồi ánh mắt rơi xuống người ta. Ta hiểu ngay ám hiệu của Mạc Tư D/ao, bước đến bên cạnh nàng ấy. Nàng ấy nắm lấy tay ta, nhìn thẳng vào Chu Nguyên Kỳ và Tạ Vân Nhi phía trước, trực tiếp nói: “Bản công chúa đến Chu quốc là để tìm ki/ếm người muội muội thất lạc nhiều năm. Vất vả lắm mới tìm được, không ngờ nàng ấy lại sống khổ sở đến vậy. Có kẻ còn dám dùng thân phận mà nói nàng ấy t h ấ p k é m? Thật nực cười! Công chúa của Mạc quốc bọn ta, muội muội ruột thịt của Hoàng đế, hỏi xem trên đời này, ai dám nói mình cao quý hơn nàng ấy?” Mạc quốc đủ mạnh mẽ, và đương kim Hoàng đế chưa có con, vì thế muội muội ruột thịt của hắn có thân phận vô cùng tôn quý. Nhưng— “Trong tiểu thuyết, chẳng phải Mạc quốc chỉ có một trưởng công chúa thôi sao?” Ta nói câu này với âm lượng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có ta và Mạc Tư D/ao mới nghe thấy được. Nàng cúi xuống, nhỏ giọng đáp lại: “Tớ dùng tiền đ/ập tác giả, thế là tác giả liền thêm cho tớ một nhân vật muội muội bị thất lạc nhiều năm, hầu như được tạo ra dựa trên đặc điểm tính cách và ngoại hình của cậu. Vậy nên, giờ cậu chính là muội muội ruột thịt bị thất lạc nhiều năm của Hoàng đế Mạc quốc, hiểu chưa?” Công chúa Mạc quốc, thân phận này thuộc về ta, vậy thì ba tháng tới... Tốt, tốt, tốt — Có một người bạn thân thế này, ta c h ế t cũng không hối tiếc rồi.