Chương 6
Về thân phận của ta, Mạc Tư D/ao nói ta là muội muội ruột của nàng ấy, vậy nên sẽ không ai dám nghi ngờ. Dù sao thì, hoàng tộc Mạc quốc luôn xem trọng huyết thống nhất.
Thân phận thay đổi chỉ trong chớp mắt. Vừa mới đây còn c ư ờ i n h ạ o ta, lúc này sắc mặt Tạ Vân Nhi thay đổi liên tục, cuối cùng n g h i ế n r ă n g ken két, tiếp đó dùng giọng điệu m ỉ a m a i nói: “Thì ra, A Nghênh là công chúa Mạc quốc. Lâu nay ở bên cạnh bệ hạ, không biết có m ư u đ ồ gì khác không nhỉ?”
Mạc Tư D/ao l i ế c nàng ta một cái, thẳng thừng đáp: “M ư u đ ồ? Muội muội của ta thất lạc nhiều năm, giờ lại tìm thấy ở Chu quốc. Ta khó mà không nghi ngờ rằng người của Chu quốc đã b/ắt c/óc nàng ấy. Cũng không biết nếu ta về nói với Hoàng đế ca ca của ta, ngài ấy có t ứ c g i ậ n không nhỉ?”
Đế vương n ổ i g i ậ n, khắp nơi trôi nổi x á c c h ế t.
Chu Nguyên Kỳ tự nhiên cũng nhận ra ng u y c ơ, đành phải quay đầu l ư ờ m Tạ Vân Nhi một cái.
“Ngươi chỉ là nữ nhân trong thâm cung, lo quản việc hậu cung cho tốt, đừng lắm miệng!”
Bị Chu Nguyên Kỳ trách m/ắng, Tạ Vân Nhi lập tức đỏ hoe mắt. Dù sao thì cũng mới cưới không lâu, đêm qua còn ân ái thắm thiết, vậy mà hôm nay phu quân đã thay đổi sắc mặt, ai mà không đ a u l ò n g cho được.
Nhưng, việc này chẳng liên quan gì đến ta.
Bây giờ ta đã có thân phận mới, là công chúa Mạc quốc, cũng là muội muội của Mạc Tư D/ao.
Ba tháng tới đây, chắc chắn sẽ sống thoải mái hơn nhiều.
Mạc Tư D/ao cười với ta, sau đó nói với Chu Nguyên Kỳ: “Bản công chúa đến Chu quốc là để tìm muội muội. Giờ đã tìm thấy rồi, đương nhiên là phải đưa nàng ấy về, kẻ khác không t h ư ơ n g t i ế c, nhưng ta và hoàng đế ca ca thì xem nàng ấy như châu như ngọc.”
Nói xong, nàng ấy kéo tay ta, quay người định rời khỏi đại điện.
“Không được!”
Nhưng Chu Nguyên Kỳ đã kịp chạy đến, chặn trước mặt ta. Ánh mắt hắn lướt qua Mạc Tư D/ao, sau đó nhìn ta đầy p h ứ c t ạ p, cuối cùng mới lên tiếng:: “Chu quốc phong cảnh hữu tình, chi bằng công chúa ở lại thêm một thời gian, thế nào?”
Tất nhiên, chúng ta đâu có ý định thật sự rời đi.
Dù sao thì, ta vẫn còn mấy m ố i t h ù chưa b á o mà.
Thân phận thay đổi rồi, những xiềng xích từng trói buộc ta chắc chắn sẽ không còn nữa.
Ta và Mạc Tư D/ao cùng dọn vào ở trong điện Vân Quang. Đóng cửa lại, nàng ấy lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta.
“Những món này đều do đầu bếp tớ mang từ Mạc quốc đến, điểm tâm làm ra đều ngon tuyệt đỉnh. Đợi ba tháng sau khi bọn mình trở về hiện đại, sẽ không còn được ăn món ngon như vậy nữa đâu.”
Ta gật đầu, bỏ hai miếng vào miệng, quả thật ngon đến mức khiến ta muốn rơi nước mắt.
Sau khi ăn qua loa vài miếng, nàng ấy lại lấy ra hai bình sứ trắng.
“Không cần nói, mấy năm nay chắc chắn cậu đã chịu nhiều t h ư ơ n g t ổ n, trên người có lẽ vẫn còn s/ẹo đúng không? Có để lại di chứng gì không? Chúng ta là người xuyên cả t h â n t h ể đến, sau này trở về hiện đại, những v ế t t h ư ơ n g trên cơ thể cũng sẽ mang theo, có chút bất lợi. Chi bằng lợi dụng logic trong tiểu thuyết này, chữa lành v ế t t h ư ơ n g trước đã. Hai bình th/uốc này đều là bí dược của Mạc quốc mà tớ lấy tr/ộm từ mật thất của nam chính. Nghe nói cho dù s/ẹo có sâu đến đâu, thoa th/uốc này lên không chỉ trị dứt b ệ n h tận gốc mà còn giúp da mịn màng như mới. Cậu mau thử đi.”
Ta gật đầu, nhưng trong đầu lại chợt nhớ đến một tình tiết.
Hai bình th/uốc này được xem như là thần dược . Trước đây khi đọc truyện, có đ ộ c giả từng tiết lộ rằng th/uốc này về sau sẽ đóng vai trò quan trọng, còn nói rằng nó đã c/ứu mạng nam chính.
“Nếu bây giờ tớ dùng nó, có phải sẽ gián tiếp h ạ i c h ế t nam chính không?”
Đối diện với sự lo lắng của ta, Mạc Tư D/ao phẩy tay: “Không sao, nam chính trong truyện này cũng là tên c ặ n b ã, vì bạch nguyệt quang mà t ổ n t h ư ơ n g nữ chính không biết bao nhiêu lần, nên để hắn c h ế t cũng chẳng sao.”
Ta “ồ” một tiếng, rồi không nhịn được mà phàn nàn.
“Tác giả của cuốn truyện này là ai vậy? Suốt ngày viết mấy tên c ặ n b ã h à n h h ạ nữ chính, sau khi trở về hiện đại tớ có thể đ á n h cô ta một trận được không?”
“Không cần, tớ đã đ á n h cô ta một trận rồi.”
Mạc Tư D/ao cười vui vẻ, sau đó phẩy tay, cửa phòng bị gió thổi mở. Tớ nhắm mắt rồi mở ra, chỉ trong chớp mắt, một hàng ám vệ đã xuất hiện trước mặt ta.
Phải miêu tả thế nào đây?
Đẹp trai, vô cùng đẹp trai. Không chỉ đẹp trai, mà dáng cầm k i ế m cũng rất ngầu, không phải kiểu mềm yếu, mà vừa nhìn là biết là võ công cao cường, ánh mắt kiên nghị, cơ bụng sáu múi cứng rắn đến mức có thể ngh/iền n/át táo luôn.
“Không phải, tỷ tỷ, ngươi đang chơi trò gì vậy?”
Mạc Tư D/ao nháy mắt với ta: “Loại đãi ngộ như thế này, đợi về hiện đại, dù tớ có bao nhiêu tiền cũng không tìm được cho cậu đâu. Vậy nên, tốt nhất là trong ba tháng tới, cậu cứ thoải mái… tận hưởng đi. Tin ta, chuyện này thật sự rất vui!”
Nói xong, nàng ấy đẩy một thị vệ vào lòng ta.
“Chị em tốt, tin tớ đi! Đây là á m vệ tớ đặc biệt chọn cho cậu, đây tuyệt đối là gu của cậu! Để hắn bên cạnh, mỗi ngày ngắm một chút, thỏa mãn được thị giác cũng tốt mà!”
Tuy nhiên, ta còn chưa kịp nói gì thì cửa đại điện lại bị đẩy ra lần nữa. Chu Nguyên Kỳ bước vào với khuôn mặt u ám, tiến đến kéo tay ta định dẫn ra ngoài.
“Chu Nguyên Kỳ, ngươi muốn dẫn muội muội ta đi ngay trước mặt ta, ngươi có hỏi qua ý ta chưa?”
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn nàng ấy với vẻ g i ậ n d ữ nhưng vẫn nhịn xuống.
Cuối cùng, hắn nói: “Ta có chuyện riêng muốn nói với A Nghênh, dù ngươi là tỷ tỷ ruột của nàng ấy thì cũng không thể quản nhiều như vậy chứ?”
Mạc Tư D/ao không lập tức đáp lời, chỉ nhìn ta, ánh mắt dò hỏi ý kiến của ta.
Ta lắc đầu, thậm chí chẳng buồn nhìn Chu Nguyên Kỳ.
Ánh mắt ta dừng lại trên mặt ám vệ kia, không thể không thừa nhận, Mạc Tư D/ao thực sự rất hiểu gu của ta. Mỗi ngày chỉ nhìn khuôn mặt này thôi cũng đủ khiến ta ăn thêm được ba bát cơm.
Và những t ổ n t h ư ơ n g trong mấy năm qua, trong khoảnh khắc này, bỗng chốc tan biến.
Nếu Chu Nguyên Kỳ đã có thể làm kẻ bạc tình.
Vậy tại sao ta lại phải cố chấp giữ mãi quá khứ, tự làm khổ mình chứ?
Bỗng nhiên ta thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Vì thế, ta nói với Chu Nguyên Kỳ: “Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Ngày đó chính ngươi đã tự tay chấm dứt tình cảm giữa chúng ta, một khi ngươi đã chọn cưới Tạ Vân Nhi, thì giữa chúng ta sẽ không còn bất cứ gì nữa.”
Hắn cười lạnh, ánh mắt rơi trên người ám vệ kia, sau đó quay lại nói với ta.
“A Nghênh, nàng đừng quên rằng, ngày đó chúng ta đã bái thiên địa trong ngôi miếu hoang, nàng đã nói rằng cả đời này chúng ta sẽ không rời xa nhau, dù có c h ế t... nàng cũng sẽ bên cạnh ta.”
Đúng vậy, đã bái thiên địa rồi, nhưng cuối cùng lại bị p h ụ b ạ c.
Có thể thấy hắn bạc tình đến mức nào.
“Chu Nguyên Kỳ, lời thề là do ngươi p h á b ỏ, ta không thẹn với trời đất, thiên lôi đ á n h ta cũng chẳng s ợ. Huống chi bây giờ ta là công chúa Mạc quốc, dù ta có muốn p h á v ỡ lời thề, ngươi cũng có thể làm được gì?”
Nghĩ mà nực cười—
Rõ ràng chỉ là chuyện tình ái giữa nam nữ, sao lại khiến cả thiên lôi cũng phải bận tâm chứ?
Rõ ràng chỉ là chuyện tình cảm nam nữ, nhưng vì trong tay ta không có chút quyền lực nào, ngay cả thân phận và địa vị cũng chẳng có. Vì vậy, dù bị ứ c h i ế p, ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi không có sức mạnh để p h ả n k h á n g.
Điều duy nhất ta có thể làm, là kết thúc mạng sống của mình, để bày tỏ sự p h ả n k h á n g.
Nhưng ta không cam lòng, không cam tâm cứ thế mà c h ế t đi, rồi lại thành toàn cho đôi c ẩ u nam nữ đó.
Và bây giờ, cuối cùng ta cũng có thể lớn tiếng nói không.
Nhưng tất cả những điều này, cũng chỉ vì ta đã có thân phận cao quý hơn, chứ không phải vì ta không muốn mà có thể từ chối.
Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cảm khái, đối với Chu Nguyên Kỳ, dường như ta đã buông bỏ được nhiều hơn so với trước đây.
Vì vậy ta nói: “Đúng, ta không cần ngươi nữa đấy. Chu Nguyên Kỳ, ngươi nghĩ hiện giờ ngươi có tư cách gì khiến ta phải lưu luyến?”
Ngày trước hắn dùng thân phận để á p b ứ c ta, giờ ta trả lại hắn y như cũ.
Đáng tiếc, ta vẫn còn đ á n h g i á thấp sự v ô l i ê m s ỉ của hắn.