Chương 7

Đang cập nhật
Cập nhật:
Chu Nguyên Kỳ không dám công khai r a t a y với ta và Mạc Tư D/ao, nhưng lại ngầm phái rất nhiều á m vệ canh giữ bên ngoài điện. Miệng thì nói là để bảo vệ sự an toàn của hai vị công chúa Mạc quốc. Thế nhưng, hắn vẫn đến tìm ta, làm bộ làm tịch, tỏ vẻ tình thâm ý trọng. “A Nghênh, trước đây vì thân phận của nàng, ta chỉ có thể làm như vậy. Bây giờ nàng đã có thân phận công chúa Mạc quốc, hai nước có thể liên hôn với nhau, như vậy thì các đại thần trong triều chắc chắn sẽ không còn dị nghị gì nữa. Từ nay về sau, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, không còn ai có thể chia rẽ chúng ta.” Mạc Tư D/ao không đợi hắn nói thêm đã cầm ấm trà n é m thẳng vào đầu hắn. Nhìn Chu Nguyên Kỳ m á u chảy ròng ròng, nàng ấy cười lớn đầy đắc ý, phủi tay, rồi không thèm để ý đến đám á m v ệ xung quanh. “Chu Nguyên Kỳ, ngươi nghĩ mình vẫn là nam tử thuần khiết sao? Một quả dưa chuột hỏng đã qua tay người khác mà còn muốn muội muội ta làm thiếp, làm Quý phi cho ngươi à? Chỉ cần ngươi dám dây dưa không rõ với bất kỳ người phụ nữ nào khác, dù có phong nàng ấy làm hoàng hậu, nàng ấy cũng chẳng thèm nhìn ngươi đâu!” Chu Nguyên Kỳ vẫn không động đậy, ánh mắt hắn vẫn d á n c h ặ t vào mặt ta. “Dù nàng ấy có thèm hay không, năm đó nàng ấy đã thề rằng sẽ không bao giờ rời bỏ ta. Vậy nên cả đời này, nàng ấy phải ở bên cạnh ta!” Mạc Tư D/ao lật mắt k h i n h t h ư ờ n g, nắm tay kéo ta thẳng vào trong điện. “Không quan trọng, đến thời điểm đó chúng ta có thể rời đi. Nếu hắn dám g i a m giữ chúng ta mãi, thì người chịu khổ chỉ là hắn thôi.” Mạc Tư D/ao không nói đùa. Trong tiểu thuyết, nam chính là hoàng đế, hai người muội muội bị g i a m c ầ m ở nước khác. Cho dù chỉ vì uy nghiêm của đế vương, hắn cũng không thể ngồi yên nhìn mà không làm gì. Huống hồ theo mạch truyện, nữ chính đã đến Chu quốc, nam chính mười phần chắc chín sẽ mang người x â m n h ậ p vào Chu quốc, đến lúc đó nhờ vào hào quang của nhân vật chính, việc đột phá vào tận nơi lấy mạng Chu Nguyên Kỳ cũng chẳng phải là không thể. Vì thế, ta và Mạc Tư D/ao liếc nhìn nhau, rồi quyết định mặc kệ mọi thứ. Dù Chu Nguyên Kỳ nói là giam lỏng, nhưng trong cung ta vẫn có thể tự do đi lại, chỉ là không thể rời khỏi hoàng cung. Vậy nên khi rảnh rỗi, ta cũng đi dạo quanh điện. Gặp được Tạ Vân Nhi cũng không có gì bất ngờ. “Khương Nghênh, đừng nghĩ rằng bây giờ ngươi là công chúa Mạc quốc thì có thể t r èo lên đầu ta. Ta nói cho ngươi biết, giờ ta đã đại hôn với bệ hạ, là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận của Chu quốc. Dù ngươi có tiến cung, cùng lắm cũng chỉ là Quý phi, mãi mãi đứng dưới ta, hiểu chứ?” Ở nơi không người, nàng ta không cần phải giả vờ dịu dàng hiền lành nữa, nên lời nói cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Nhưng— “Công chúa Mạc quốc có ý muốn liên hôn. Nếu Mạc quốc gây áp lực lên Chu quốc, thì dù cha ngươi là Tể tướng, ngươi nghĩ vì triều chính, Chu Nguyên Kỳ và cả triều đình sẽ lựa chọn thế nào?” Ta không h ù d ọ a nàng ta, bởi trong tình tiết hiện tại, tầm quan trọng của công chúa Mạc quốc thực sự quá lớn. Vì vậy, sắc mặt Tạ Vân Nhi lập tức trở nên vô cùng khó coi. Nàng ta vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng ánh mắt bỗng ngưng đọng, khóe môi cong lên nụ cười, rồi vươn tay, n ắ m c h ặ t cổ tay ta. “Khương Nghênh, ngươi có muốn biết không, nếu ta nói ngươi đẩy ta xuống, bệ hạ nhất định sẽ tin ta chứ?” Ta không quay đầu lại, nhưng nghe tiếng bước chân quen thuộc, ta biết có không chỉ một người đang đến gần. Vì vậy, ta nhanh tay kéo lấy Tạ Vân Nhi, cùng nàng ta l a o mạnh xuống hồ nước bên cạnh. Nàng ta hoàn toàn không phòng bị, mắt t r ợ n t r ò n lên. Khi nàng ta bắt đầu kêu c/ứu, thì cả hai chúng ta đã chìm trong hồ rồi. Ta không biết bơi, nhưng không sao cả. “Khương Nghênh, mau thả ta ra! Ngươi muốn tìm c h ế t thì đừng kéo theo ta! A a a!” Ta t ú m c h ặ t lấy Tạ Vân Nhi, nàng ta cố gắng vùng vẫy, nhưng trong tình cảnh này, cảm giác s ợ h ã i vì không biết bơi đã khiến ta có thêm sức mạnh để kéo ch/ặt ta lại. Ta sặc nước mấy lần, nhìn hai người kia đang đến gần. Ta c ắ n răng, quả quyết lấy con d a o nhỏ luôn mang theo bên mình ra, tay còn lại giữ ch/ặt cánh tay nàng ta. Sau đó, ta dùng hết sức ấn mũi d a o vào tay nàng ta, rồi cứ thế đ â m xuống, từng n h á t, từng n h á t. Nước bẩn trong hồ hòa lẫn với m á u tươi. Nhưng ta không dừng lại, giữa tiếng gào thét đến khản giọng của Tạ Vân Nhi, ta tiếp tục đ â m từng nhát một, cho đến khi cánh tay nàng ta từ bả vai đến bàn tay đã m á u thịt lẫn lộn, thậm chí có thể thấy cả xươ/ng trắng bên trong, ta mới dừng tay. “Tạ Vân Nhi, ta đã nói rồi, kẻ d á m ứ c h i ế p ta thì phải trả giá.” Ngay sau đó— Hai tiếng “bõm” vang lên, Chu Nguyên Kỳ và Mạc Tư D/ao cùng nhảy xuống nước. Chu Nguyên Kỳ nhìn vết m á u trên mặt Tạ Vân Nhi, cùng bộ dạng khóc lóc của nàng ta, nhanh chóng bơi tới kéo nàng ta lên. Sau khi kéo được Tạ Vân Nhi, hắn liền lập tức bơi về phía ta. Nhìn xem, trong tình cảnh nguy cấp như vậy, hắn vẫn muốn cả hai, không muốn bỏ rơi ai. Nhưng những kẻ t h a m l a m, nhất định sẽ phải trả giá. Ta không động đậy, nhìn hắn đến gần, rồi cứ thế chìm xuống. “A Nghênh!” Hắn hét lên t h ả m t h i ế t, khi gần kịp kéo được ta, Mạc Tư D/ao dưới nước đ á mạnh vào người hắn, rồi vươn tay đẩy hắn một cái thật mạnh. “Cút sang một bên cho ta, đồ x u i x ẻ o!” Đ á xong, Mạc Tư D/ao nhanh chóng bơi tới, kéo ta lên bờ. Vừa kéo vừa lẩm bẩm: “Biết vậy mấy ngày nay đã không cho cậu ăn nhiều điểm tâm như thế, giờ kéo mệt c h ế t tớ rồi.” Còn Chu Nguyên Kỳ và Tạ Vân Nhi, sau một hồi vùng vẫy dưới nước, cuối cùng cũng lên được bờ. “Bệ hạ, tay thiếp đ a u quá!” Tạ Vân Nhi khóc lóc trong lòng hắn, khóc đến hoa lê đẫm mưa. Nhưng thật đáng tiếc— Tối qua vừa có mưa, nước trong hồ rất bẩn, chưa kịp dọn dẹp, cho nên dù nàng ta có xinh đẹp đến đâu, lăn lộn trong bùn đất như thế, khóc lóc trông cũng chẳng mấy dễ coi. Chu Nguyên Kỳ khẽ cau mày, rõ ràng người hắn cũng rất bẩn, nhưng vẫn vô thức cách nàng ta xa một chút. Chỉ là khi ánh mắt hắn chạm vào đôi tay m á u thịt lẫn lộn của Tạ Vân Nhi. Hắn không nhịn được thở dài, rồi lại nhìn về phía ta, ánh mắt không giấu được vẻ t r á c h m ó c. “Khương Nghênh, dù nàng có không thích Vân Nhi đến đâu, nàng cũng không thể h/ủy ho/ại đôi tay của nàng ấy chứ?” Ta tựa vào Mạc Tư D/ao, đưa con d a o lên quơ trước mặt hắn. Ta nói: “Ta chính là đ ộ c á c như thế đấy, ta không chỉ muốn h/ủy ho/ại đôi tay của nàng ta, ta còn muốn lấy m ạ n g ngươi. Chu Nguyên Kỳ, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi dám động vào ta không? Chỉ cần trên người ta có một vết thương nhỏ nào, quân đội Mạc quốc sẽ san bằng Đại Chu, lúc đó ngươi sẽ trở thành t ộ i n h â n thiên cổ. Ngươi có gánh được hậu quả này không?” Tất nhiên, hắn không dám.