Chương 8
Dù chỉ rơi xuống nước một lần, nhưng do trời lạnh, ta vẫn bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi.
Mạc Tư D/ao vừa đ ú t t h u ố c cho ta vừa m/ắng:
“Khương Nghênh, cậu nghĩ cái gì vậy? Dù cậu có không thích Tạ Vân Nhi đến đâu, cũng chỉ cần đ á nàng ta xuống hồ là đủ rồi, sao lại phải nhảy theo? Bây giờ thì bị b ệ n h rồi, cậu xem cậu kìa… ài.”
Ta cười gượng, nghiêm túc giải thích:
“Cũng không phải không nghĩ tới việc chỉ đ á nàng ta xuống nước, nhưng so với việc đó, tớ muốn t r ả t h ù nhiều hơn. Bàn tay của tớ đã bị nàng ta r ạ c h mấy nhát, nên tớ phải trả lại cho nàng ta. Nước trong hồ vừa bẩn vừa ô uế, con d a o nhỏ của tớ thì được mài rất sắc bén, từ cánh tay kéo xuống, tớ đã r ạ c h vài chục nhát. Cho dù nàng ta có không c h ế t thì hai cánh tay kia xem như đã hoàn toàn bị h ủ y h o ạ i rồi.”
M ố i t h ù với Tạ Vân Nhĩ có thể kết thúc tại đây.
Mạng sống, muốn lấy thì dễ thôi, nhưng để người ta sống trong đ a u k h ổ mỗi ngày, đó mới thực sự là sự t r ả t h ù. Đối với một người luôn cao quý và kiêu ngạo như Tạ Vân Nhi, điều đó còn tồi tệ hơn cả cái c h ế t.
Nghe xong, Mạc Tư D/ao không nói thêm gì nữa, chỉ gọi một ám vệ đến bên ta, đưa chén th/uốc cho hắn, rồi ngáp một cái.
“Tớ cũng hơi ho, phải đi nghỉ ngơi một lát, để ám vệ này đ ú t th/uốc cho cậu đi.”
Nói xong, nàng ấy quay người rời đi, còn không quên nháy mắt với ta.
Nhưng ngay khi cửa mở ra, Chu Nguyên Kỳ với khuôn mặt đầy u ám đã đứng sẵn ở đó.
Lúc này—
Ám vệ vì muốn đ ú t th/uốc cho ta, nên ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng thổi từng thìa th/uốc trước khi đưa lên miệng ta.
“Khương Nghênh!”
Chu Nguyên Kỳ h é t lên g i ậ n d ữ, rồi bước nhanh đến bên giường, rút t h a n h k i ế m dài bên người ra, đặt thẳng lên cổ ám vệ.
“Chúng ta đã bái đường thành thân, nàng là thê tử của ta, sao có thể cùng người đàn ông khác thân mật như vậy? Ta biết, chắc chắn là hắn đã d ụ d ỗ nàng, ta phải g i ế t c h ế t hắn!”
Ám vệ không nhúc nhích, chỉ nhìn ta.
Ta dùng sức gạt tay Chu Nguyên Kỳ ra, ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi p h á t đ i ê n thì về tẩm cung của ngươi mà p h á t đ i ê n, giữa ta và ngươi từ lâu đã chẳng còn gì nữa. Ta cũng không phải là thê tử của ngươi, chẳng phải ngươi vừa mới đại hôn sao? Hay ngươi đã p h á t đ i ê n đến mức m ấ t trí, quên cả tân nương của mình là ai rồi?”
Sắc mặt Chu Nguyên Kỳ khó coi, vẫn không thể tin nổi.
“A Nghênh, nàng biết rõ ta rất yêu nàng. Cưới Vân Nhi cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nếu sớm biết nàng là công chúa của Mạc quốc, chúng ta đã không như thế này.”
“Vậy ra ngươi yêu là thân phận công chúa của ta, chứ không phải là yêu ta.”
Nghe lời này, Chu Nguyên Kỳ đ i ê n c u ồ n g lắc đầu, thậm chí còn k í c h đ ộ n g đến mức muốn nắm lấy tay ta.
“Không phải, ta yêu là nàng.”
“Khương Nghênh, chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió suốt bảy năm, ta luôn ghi nhớ tình nghĩa mà nàng dành cho ta.
“Nhưng với tư cách hoàng đế, ta phải cân nhắc rất nhiều. “Giữa một người có thân phận m/ập mờ và một công chúa Mạc quốc, hai điều đó cách nhau một trời một vực. Nếu nàng là công chúa, cả đời này ta chỉ cưới mình nàng làm thê tử, không ai trong triều dám dị nghị, nhưng nếu nàng chỉ là một cô gái không rõ xuất thân, thì hầu như tất cả đều p h ả n đ ố i. Mà ta là vua của một nước, ta phải nghĩ đến lòng dân.”
Ta gật đầu, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
“Ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi phải chọn giữa thiên hạ và ta, vì vậy khi ngươi muốn cưới Tạ Vân Nhi, dù có chút buồn nhưng ta cũng chưa từng làm khó ngươi. Ta chỉ muốn rời đi, bởi ta không bao giờ có thể chấp nhận phu quân của mình còn có người phụ nữ khác. Chu Nguyên Kỳ, đó là vấn đề nguyên tắc, ngươi hiểu không?”
“Không, ta không hiểu.”
Hắn đ i ê n c u ồ n g lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu.
“Năm xưa ta không màng ngôi vị hoàng đế, vì nàng mà ta mới trở thành như ngày hôm nay. Nhưng đến lúc này, nàng lại muốn rời bỏ ta. Khương Nghênh, rốt cuộc thì nàng có còn trái tim không?”
Xem kìa, tài năng đổ lỗi của hắn vẫn luôn lợi hại như thế.
Ta rút con d a o nhỏ ra, dí vào n g ự c hắn, nói:
“Ngươi đến giờ vẫn chưa hiểu ý của ta. Chu Nguyên Kỳ, ngươi đã thay lòng, ngươi yêu thích Tạ Vân Nhi, đây mới là lý do thực sự khiến chúng ta chia ly.”
Người bội tình bạc nghĩa lại m/ù mờ không biết, ta không thấy đ á n g t h ư ơ n g, chỉ cảm thấy g h ê t ở m.
“Ta…”
Chu Nguyên Kỳ, người vừa mới ra sức biện hộ, giờ lại trầm mặc.
Đúng vậy.
Ngay cả ngôi vị Hoàng hậu cũng sẵn lòng trao cho nàng ta, dù không phải là tình yêu sâu đậm, nhưng ít nhiều cũng có chút thích.
Nhìn thẳng vào mắt ta, hắn không thể thốt ra hai chữ “không yêu,” chỉ có thể đối mặt bằng sự im lặng.
“Ngươi thấy chưa? Đây chính là ngươi. Í c h k ỷ, g i ả d ố i, rõ ràng đã là kẻ phụ tình, lại còn muốn hưởng thụ sự sung sướng của hai người. Khi bị vạch trần, liền thẹn quá hóa gi/ận, đổ lỗi cho người khác. Chu Nguyên Kỳ, giờ ta thật sự k h i n h t h ư ờ n g ngươi.”
Không rõ câu nào đã chạm vào dây th/ần ki/nh của hắn, Chu Nguyên Kỳ, người khi nãy còn thoáng buồn bã, giờ lại trở nên vô cùng k í c h đ ộ n g, lao lên nắm c h ặ t tay ta, liên tục nói:
“Không, ta không có. Nếu có thể, ta chỉ muốn sống bên nàng cả đời. Khương Nghênh, nàng tin ta được không?”
Ta g i ậ t mạnh tay ra, còn tặng hắn một cái t á t.
“Niềm tin giữa chúng ta đã không còn. Hơn nữa ta cũng sắp rời đi rồi, có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại. Chu Nguyên Kỳ, quen biết ngươi, thật sự là quyết định s a i l ầ m nhất đời ta.”
Nếu có thể quay ngược thời gian, quay lại mùa hạ năm ấy, khi nhìn thấy hắn bất tỉnh ngoài căn nhà trúc, ta nhất định sẽ đóng c h ặ t cửa, mặc hắn sống c h ế t.
Rồi chờ đợi người bạn tốt nhất của ta đến.