Chương 16 + 17 (Hoàn)

Vệ Vũ
Cập nhật:
Sở Kỳ An rời đi. Quan binh vây quanh tửu lâu cũng đã rời khỏi. Ngân Tiêu vội vã chạy vào, vừa thấy ta bình an vô sự, cô ấy dậm chân khóc lớn: "Trời ơi, suýt nữa làm nô tỳ sợ ch*t khiếp." "Lừa gạt hoàng thượng là tội tru di cửu tộc đó, nô tỳ tưởng rằng chúng ta chẳng còn sống nổi nữa rồi!" Ta mỉm cười rót rư/ợu: "Không sao đâu." Ngân Tiêu nắm lấy tay ta: "Người đã nói gì với hoàng thượng mà lại khiến ngài ấy rời đi như vậy?" "Hơn nữa, lúc hoàng thượng rời khỏi, mắt ngài đỏ hoe, trông có vẻ rất buồn." Ta uống một ngụm rư/ợu, bình thản nói: "Buồn là điều dễ hiểu, những kẻ muốn có được mọi thứ đều sẽ sống một cuộc đời không vui vẻ." 17 Từ sau đó, Sở Kỳ An không còn đến tìm ta nữa. Ta tiếp tục cuộc sống say sưa, mộng mị tại tửu lâu nơi biên ải, nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi, dạy chúng luyện công phu nín thở. Ngân Tiêu m/ua lại sản nghiệp trong thành, đã trở thành một bà chủ nổi tiếng khắp vùng Tây Vực. Bất cứ việc kinh doanh nào liên quan đến trà, ngựa, tơ lụa đều có cô ấy tham gia, nhờ vậy mà tin tức cũng lan truyền khắp nơi. Cô ấy thường kể ta nghe tin tức từ kinh thành. Sau khi cánh tay của Sở Kỳ An đã hoàn toàn vững chắc, hắn điều tra triệt để nhà họ Tống với hàng chục tội danh như chuyên quyền, tham nhũng. Từ thời tiên đế, nhà họ Tống đã một tay che trời, nhưng từ đó hoàn toàn sụp đổ. Tống Thư bị giam vào lãnh cung. Nghe nói Sở Kỳ An bỏ th/uốc đ/ộc vào thức ăn của nàng ta, chính là loại đ/ộc nàng ta đã vu oan cho ta năm xưa. Khi biết những tin này, lòng ta rất bình thản. Những chuyện quá khứ trong cung tựa như thuộc về kiếp trước, giống như những câu chuyện của người kể chuyện, chẳng thể khơi dậy chút gợn sóng nào trong lòng ta. Vài năm sau, thái giám trong cung vượt ngàn dặm xa xôi đến thành nhỏ ở Tây Vực này. Ông ta nói rằng Sở Kỳ An bệ/nh nặng, đang gắng gượng, muốn gặp ta lần cuối. Ta do dự hồi lâu, cuối cùng nói với ông ta: "Ta vẫn sẽ không trở về." "Hoàng thượng cả đời này, những gì ngài muốn đều đã có được, chỉ còn mỗi ta là nuối tiếc." "Cứ để nuối tiếc này tồn tại, cũng coi như có một điều níu giữ ngài, giúp ngài vượt qua cơn bệ/nh lần này." "Nếu ta quay về gặp ngài, ngài lại cảm thấy mọi nguyện vọng trên đời đều đã hoàn thành, khí lực trong lòng cũng sẽ tiêu tan." "Vậy nên hãy chuyển lời với hoàng thượng rằng - hãy chữa bệ/nh cho tốt, ta và ngài còn có 'ngày sau dài lâu'." Thái giám cúi người: "Nương nương sáng suốt, lão nô khâm phục." Ông ta rời đi. Ngân Tiêu đúng lúc đến tìm ta, nghe được phần cuối của cuộc trò chuyện, nàng nghiến răng với ta: "Người còn c/ứu cái tên hoàng đế chó má đó làm gì, chi bằng về gặp hắn, chọc tức hắn ch*t đi, chúng ta sẽ cao gối ngủ ngon." Ta phẩy tay: "Chuyện nào ra chuyện đó, Sở Kỳ An là một hoàng đế tốt, dân chúng dưới triều đại của hắn vẫn sống tốt - hơn nữa, hoàng đế mà ch*t, đó sẽ là quốc tang, cả nước mặc đồ tang, chúng ta còn đâu mà uống rư/ợu?" Ngân Tiêu tức gi/ận không nói nên lời: "Nhưng cũng không cần phải nói với hắn mấy lời 'ngày sau dài lâu' chứ!" Ta cười nhạt. Cái gọi là "ngày sau dài lâu", chẳng qua là hắn đã bước vào biển sâu của cung đình, còn ta là kẻ giang hồ phiêu bạt. Cả đời dài, nhưng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Lúc đó, ông chủ của tửu lâu gõ cửa: "Cô nương, có tiểu quan mới tới đang trình diễn tài nghệ." "Nhanh mời vào." Mười sáu thiếu niên xếp hàng trước mặt ta. "Các ngươi có tài nghệ gì?" Cả đám đồng loạt vén áo ngoài, để lộ cơ bụng. Ta đứng bật dậy, vỗ tay tán thưởng, lớn tiếng khen: "Tốt!" Hoàn toàn văn.