Chương 5.1
Sau khi thắp đèn, Trương Hàn mới tới phòng ta.
Hắn trước còn có chút do dự, xoa xoa tay không dám tới gần, mãi đến khi ta đem sách đặt ở trên bàn, nâng lên một đôi mắt hạnh nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển lệ quang trong suốt, hình như có ủy khuất vô hạn.
“A Hành, là ta không tốt, nàng tha thứ cho ta một lần đi.”
Trương Hàn vội vàng tiến lên, đ/au lòng ôm ta vào lòng, trong lòng ta gh/ê t/ởm rồi lại không thể không nhịn xuống, giả bộ bi thương rơi lệ, "Thiếp biết không thể vì Trương gia sinh con nối dõi, phu quân muốn kéo dài hương khói cho Trương gia là điều thiếp cũng có thể hiểu được, nhưng ngàn không nên vạn không nên, các người đều không nên che mắt thiếp như vậy.”
“Đúng, đều là lỗi của vi phu.”
Trương Hàn vỗ nhẹ bả vai ta an ủi, ta khóc nức nở một hồi lâu, mới sâu kín nói: "Chỉ là lời Đại tiểu thư nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý... Thiếp tuy rằng trông mong Trương gia có thể có hậu, nhưng cũng không muốn đứa nhỏ lai lịch bất chính."
Lời này của ta hiển nhiên là nói đến nút thắt trong lòng Trương Hàn, hắn hơi cứng đờ, ta lại nói tiếp: "Phu quân cũng có thể điều tra xem cô gia và Dư cô nương trước kia có tình cũ hay không, không thể vô duyên thay người khác nuôi con.”
Trương Hàn suy nghĩ hồi lâu, mới nắm tay ta nói: "Vẫn là A Hành suy nghĩ chu đáo cho vi phu.”
Ta hừ lạnh một tiếng hất tay hắn ra, quay đầu đi, "Việc này còn chưa qua, thiếp còn chưa tha thứ cho chàng đâu.”
Trương Hàn lại gần thêm một chút, lấy lòng nói: "Vậy nương tử phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho vi phu?"
"Ngày mai thiếp liền đem trạch viện kia b/án đi, người khác ở qua địa phương, chàng cũng không cho phép lấy!"
Ta gi/ận dỗi nói, Trương Hàn nghe xong lại nở nụ cười, liên tục gật đầu nói: "Đều theo ý nương tử.”
“Còn có cửa hàng điền trang trước kia thiếp cho chàng, đều phải mang tên thiếp, cũng không thể tiện nghi cho hồ ly tinh khác.”
Ta cắn răng một cái nói ra tính toán trong lòng, trước kia cho Trương gia tài phú, bọn họ đều phải nhổ ra cho ta.
Trương Hàn hơi sửng sốt, có chút do dự.
Ta còn nói thêm: "Thiếp cũng không phải là người không hợp tình hợp lý, nếu chứng minh Dư cô nương cùng Đại gia cô gia không có việc gì, để cho nàng ta vào cửa cũng là được, dù sao nàng sinh cốt nhục của chàng, nhưng trong lòng thiếp khí không thuận, chàng phải bồi thường cho thiếp đó... Hơn nữa phu thê chúng ta một thể, của thiếp cũng chính là của chàng, không phải chàng so đo mấy cái này chứ?"
“Đương nhiên không phải.”
Trương Hàn lại thiên dỗ vạn dỗ, ôm ta vào lòng.
“Thiếp cũng không có con cái, nếu Bằng Viễn hiếu thuận, tương lai tất cả của thiếp cũng đều phải để lại cho nó.”
Ngón tay ta nhẹ nhàng đặt lên vạt áo Trương Hàn, vuốt ve hắn vô cùng thoải mái, Trương Hàn rốt cục gật đầu, "Được, đều theo ý A Hành.”
Trương Hàn nói xong liền muốn lại gần hôn ta, ta đẩy mặt hắn ra, oán trách nói: "Hôm nay “bà dì” của thiếp đến, thật không được..." Lại đẩy hắn ra ngoài, "Dư cô nương mới đến, lại bị ủy khuất như vậy, sợ trong lòng cũng khó chịu, hay là chàng đi thăm nàng ấy một chút đi.”
Đưa Trương Hàn đến cửa, ta lại dặn dò hắn hai câu, "Đừng nói là thiếp bảo chàng đi, để cho sau này thiếp khỏi phải mất uy tín trước mặt nàng.”
Trương Hàn vẻ mặt hiểu rõ, còn khen ta hiền lành rộng lượng, "Có thê tử như thế, còn cầu gì nữa?”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt của ta phút chốc lạnh xuống.
Về phần đứa nhỏ trong bụng Dư Tiểu Thanh đi hay ở, Trọng Minh nghe xong chân tường bẩm báo việc này cho ta biết.