Tân di nương vẻ mặt vui mừng gật đầu, buông mắt xuống suy nghĩ một chút, mới mở mắt dịu dàng nói:
- Thiên Phong, chuyện cô cô muốn nhờ cháu giúp tí nữa hẵng nói, cô cô nghe nói cháu biết nhìn căn cốt, có thể nhìn căn cốt của cô cô một chút không.
Lục Thất sửng sốt, không nhịn được nhìn về phía Đông Thanh, thấy Đông Thanh sắc mặt khẽ biến, vội la lên:
- Công tử, Đông Thanh chưa hề nói một câu nào hết.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đông Thanh, ta không trách nàng, Tân cô cô cũng không phải là người ngoài.
Đông Thanh khẽ ồ một tiếng, trên mặt vẫn còn nét bất an cúi đầu xuống.
Lục Thất quay đầu mỉm cười nói với Tân di nương:
- Cô cô, cháu biết thuật nhìn căn cốt, xem người được đo căn cốt có thích hợp với việc tu luyện khí công hay không, cũng không phải thuật giúp người phục hồi lại xương cốt.
Tân di nương gật đầu dịu dàng nói:
- Cô cô biết, cô cô cũng có chút hứng thú đối với loại khí công kia của ngươi, nếu cô cô thích hợp tu luyện, hi vọng ngươi có thể truyền thụ cho cô cô.
Lục Thất kinh ngạc ồ một tiếng, trong lòng biết Tân di nương chắc đã biết dị năng của Đông Thanh, mới muốn tu luyện. Hắn do dự một chút, cự tuyệt chuyện này cũng không được. Lúc đang suy nghĩ, một bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn đã đưa tới trước mặt, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, đành phải giơ tay trái ra giữ lấy bốn ngón tay, ngón giữa tay phải điểm huyệt vị trong lòng bàn tay.
Lúc điểm trúng, Tân di nương phát ra tiếng kêu đau đớn rất nhỏ, sự kiên cường chịu đựng loại đau đớn này, càng khiến Lục Thất khâm phục. Đang lúc chăm chú nhìn, trên khuôn mặt hắn bỗng hiện lên biểu tình kinh ngạc, lòng bàn tay của Tân di nương không ngờ xuất hiện một chút màu son, theo đan thư nói, màu đỏ thắm thuộc về thể chất hỏa thượng thừa, điều này thật khiến cho Lục Thất cảm thấy bất ngờ.
- Sao rồi, thể chất của cô cô có phù hợp luyện khí công hay không?
Tân di nương giọng điệu dịu dàng hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Lục Thất.
- Căn cốt của cô cô là hỏa thượng thừa, chắc sẽ thích hợp với việc tu luyện.
Sự thật bày ra trước mắt, Lục Thất tuy rằng không ngờ nhưng cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, trong lòng hắn không hy vọng tu luyện với Tân di nương dù sao Tân di nương cũng là bề trên.
- Thật vậy ư, nói như vậy cô cô có thể tu luyện loại khí công kia.
Tân di nương vội vàng nói.
Lục Thất chần chờ một chút, gật gật đầu nói:
- Có thể tu luyện nhưng tu luyện loại khí công này cũng có nguy cơ thất bại, một khi không thành rất có thể sẽ chết, Thiên Phong không hy vọng cô cô rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Nghe xong lời khuyên can của Lục Thất, Tân di nương cau mày nói:
- Ngươi không muốn dạy ta?
Lục Thất do dự một chút thẳng thắn nói:
- Vâng, tu luyện loại khí công này sẽ có bất trắc, một khi cô cô có chuyện gì ta sẽ cảm thấy hổ thẹn với Vận Nhi, ngoài ra loại khí công này còn do nam nữ cùng tu luyện, Thiên Phong không muốn vô lễ với cô cô.
Nét măt Tân di nương tối tăm quay đầu nhìn về phía cửa phòng, một lúc sau nhẹ nhàng nói:
- Thiên Phong, ngươi có biết chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp là gì không?
Lục Thất hòa nhã nói:
- Cô cô muốn ta giúp chẳng nhẽ là chuyện tu luyện khí công.
- Không phải, ta muốn cầu ngươi nạp ta làm thiếp.
Tân di nương nhẹ nhàng nói, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh.
Lục Thất sửng sốt, giật mình nhìn Tân di nương, Đông Thanh ở bên cạnh cũng kinh hãi giơ tay bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp khó tin nhìn kĩ Tân di nương.
- Có phải rất giật mình đúng không, có phải cảm thấy ta không biết thẹn, có phải cho là ta điên rồi hay không.
Tân di nương bình tĩnh nhìn Lục Thất, một chuỗi câu hỏi có phải hay không nhẹ nhàng nói ra.
- Không phải, cô cô chắc phải có nguyên nhân gì đó, mới có thể nói chuyện như vậy.
Lục Thất nghe xong trở tay không kịp, lời nói bối rối ứng đối, trong lòng hắn vẫn luôn kính trọng Tân di nương.
- Ngươi nói đúng, ta muốn sống, ta muốn sống tự do, cho nên ta mới cầu ngươi nạp ta làm thiếp.
Tân di nương vẻ mặt có chút kích động nói.
Lục Thất chau mày, lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút mới dịu dàng nói: