Chương 134: - Phiên ngoại Loli nhà Bắc Bắc (Hết)

Bằng Y Uý Ngã
Nguồn: truyenfull.vision
Hoài thai mười tháng, cũng ép buộc Nam Hướng Bắc mười tháng, Tô Hướng Vãn rốt cuộc cũng hạ sinh em bé trong bụng. Nhìn người yêu kiệt sức còn đang ngủ say, rồi nhìn sang bé con nho nhỏ nhắm nghiền hai mắt, Nam Hướng Bắc rớt nước mắt. Đây chính là con của cô và Tô Hướng Vãn, ở trong bụng Tô Hướng Vãn lâu như vậy, mỗi ngày trôi qua cô đều tưởng tượng đứa bé sinh ra sẽ trông như thế nào, là con trai hay con gái, giống mình hơn hay giống Hướng Vãn hơn. Mãi đến mấy ngày trước, Tô Hướng Vãn trong phòng sinh đau đớn sinh nở, mà cô chỉ có thể ở bên ngoài đi qua đi lại chờ đợi. Trong đời cô chưa bao giờ trải qua sợ hãi như lúc ấy, cũng may một lớn một nhỏ nhà cô đều bình an. "Rất giống Tiểu Bắc hồi nhỏ." Nam Cực ở bên cạnh nhìn bé con nhắm hai mắt, trên mặt toàn là ý cười, đây là huyết mạch Nam gia nhà ông nha. "Ừm." Chủ tịch mẹ trước nay luôn nghiêm túc khó có được lộ ra vẻ ôn nhu, cúi đầu nhìn đứa trẻ mới sinh, khóe môi hơi cong. Chờ ở bên ngoài hiển nhiên không chỉ có người nhà họ Nam, ông bà Tô, còn có Tô Lâm đều ở đây, Tô Vị Tích cũng ở. Tô tiểu loli hiện tại đã là học sinh tiểu học, cô bé ngửa đầu nhìn em gái đang được Bắc Bắc ôm trong lòng, trong ánh mắt tràn đầy tò mò cùng chờ mong. Vì thế cô bé đi đến bên người Nam Hướng Bắc, kéo góc áo của cô: "Bắc Bắc, con cũng muốn nhìn em gái." Nam Hướng Bắc mắt còn rơm rớm nhìn cô bé, cười cười, ngồi xổm xuống cho tiểu Tích có thể nhìn thấy đứa bé mới sinh nằm trong lòng mình. "Em gái." Lúc em bé chưa sinh ra, Tô Vị Tích chỉ biết mami sắp sửa sinh cho mình một đứa em trai hoặc em gái. Kỳ thật trong lòng cô bé vẫn thích em gái hơn một chút, bởi vì con trai ở nhà trẻ rất nghịch, thường xuyên khiến các giáo viên mắng vốn cha mẹ cũng đều là học sinh nam. Cô bé không muốn mami sinh ra một em trai luôn làm mami và Bắc Bắc tức giận đâu. Thật cẩn thận vươn bàn tay, không dám đụng vào khuôn mặt em bé, Tô Vị Tích nghiêng đầu, bàn tay đang chạm vào cánh tay Nam Hướng Bắc rụt về, sau đó cười híp mắt, thanh âm ngọt ngào, hô lên một tiếng: "Em gái!" Người xung quanh thấy cố bé như thế, trên mặt tươi cười càng đậm. Thời điểm Tô Hướng Vãn tỉnh lại, Nam Hướng Bắc đang ghé vào bên giường nàng ngủ, nàng đưa tay khẽ vuốt ve gáy cô, Nam Hướng Bắc cũng tỉnh, ngẩng đầu nhìn nàng, thuận thế cầm tay nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Chị tỉnh rồi." "Ừm." Tô Hướng Vãn cúi đầu nhìn bé con đặt bên cạnh mình, Nam Hướng Bắc cũng cúi đầu nhìn theo, vẻ tươi cười trên mặt càng ngây ngốc. "Tiểu Tích đâu?" Vừa sinh xong, Tô Hướng Vãn ngược lại có hơi lo lắng Tô Vị Tích suy nghĩ lung tung. Tiểu Tích tuổi còn nhỏ vậy mà từ lúc nàng mang thai tới nay, lực chú ý của mình toàn bộ chỉ đặt trên bụng mình, Nam Hướng Bắc lại tận tâm hết sức chiếu cố mình. Sau khi Tô Lâm trở về, đa số thời gian ở bên cạnh Tiểu Tích cũng chỉ có Tô Lâm, nàng có chút lo lắng Tô Vị Tích cảm thấy mình bị bỏ rơi. "Yên tâm." Nam Hướng Bắc biết nàng suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng an ủi nàng: "Tiểu Tích hiểu chuyện như lúc còn nhỏ, sẽ không suy nghĩ lung tung đâu." Nói tới đây, cô dừng một chút, lại nhịn không được bật cười ra tiếng: "Hơn nữa, con bé rất thích Tiểu Tô." Tiểu Tô chính là tên ở nhà của con gái nhà các cô. Lúc Tô Hướng Vãn mang thai tháng thứ sáu, người trong nhà bắt đầu rối rắm nên đặt tên gì cho bé con sắp ra đời. Kết quả nghĩ tới nghĩ lui tên trong giấy tờ còn chưa quyết định xong thì tên ở nhà đã bị Nam Hướng Bắc định rồi. Tô Hướng Vãn nguyên bản vô cùng ghét bỏ, nhưng thấy cô cao hứng nên đành thôi. Nam Cực luôn nghĩ đến Bắc Đường Lạc Anh, cho nên con của bọn họ mới tên là Nam Hướng Bắc. Mà Nam Hướng Bắc chính là một lòng hướng về Tô Hướng Vãn, vì thế cô nhất định muốn đặt cho đứa bé là Nam Triều Tô. Nhưng mà cái tên Nam Triều Tô này nghe làm sao cũng thấy kỳ cục, không chỉ nói Tô Hướng Vãn không thích, cả người ôn nhu như Tô Lâm cũng không nói nên lời, chứ đừng nói đến Bắc Đường Lạc Anh. "Nam Triều Tô, Nam Triều Tô, nghe thế nào cũng đều giống tên món ăn." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, chủ tịch mẹ luôn thích nói thẳng, không quan tâm con gái mình có bị đả kích hay không. * 2 chữ Tô này khác nhau, chữ Tô đầu tiên là họ của Tô Hướng Vãn ( 苏 ), chữ Tô thứ 2 là 酥 đồng âm với họ Tô, nhưng là tên một loại thức ăn, các loại bánh được nhào bằng bột và dầu đều gọi là 酥 . "Đồ ăn đáng yêu lắm mà." Bị mọi người ghét bỏ, Nam Hướng Bắc yên lặng ở bên cạnh di di ngón tay vẽ vòng tròn, tiếp tục nghe mọi người thảo luận chuyện đặt tên, cũng không hề chen vào. Vào buổi tối cô vuốt ve bụng Tô Hướng Vãn, hơi hơi bỉu môi: "Em mặc kệ, Tiểu Tô nghe rất đáng yêu, tên ở nhà cứ kêu là Tiểu Tô." Tô Hướng Vãn vừa nghe không kịp phục hồi tinh thần, đợi đến lúc nàng ý thức được trong miệng Nam Hướng Bắc gọi là "Tiểu Tô" (酥) chứ không phải "Tiểu Tô" (苏), Nam Hướng Bắc đã quen tâm sự với cái bụng của nàng: "Tiểu Tô, chờ con lớn, Bắc Bắc sẽ mua thật nhiều tiểu tô cho con ăn." Nói cái gì thế này, Tô Hướng Vãn nhịn không được liếc mắt xem thường: "Không được cho con ăn vặt." Có lẽ là nghe được lời mami nói, cục cưng trong bụng liền đạp Tô Hướng Vãn một cước, đối với lời này tỏ vẻ phản đối mạnh mẽ. Con nít không ăn vặt làm sao còn là con nít được!