Chương 25

Bằng Y Uý Ngã
Nguồn: truyenfull.vision
Nam Cung Từ Tâm: "Không sao, em không ngại". Thấy được hồi đáp, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nghĩ muốn hỏi tên thật và địa chỉ Nam Hướng Bắc cũng như phương thức liên lạc vv... để gửi móc chìa khoá kia, lại không biết nên hỏi thế nào. Nàng còn nhớ rõ thái độ có chút lãnh đạm của Nam Cung Từ Tâm hôm đó khi nàng biết được em ấy cũng là người thành phố Z. Thở dài, chung quy không có mở miệng hỏi, Tô Hướng Vãn nghĩ rằng có lẽ Nam Cung Từ Tâm là kiểu người có ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh mẽ, nhưng nếu loại ý thức đó khi đối mặt với nàng mà cũng mãnh liệt như vậy thì.... Biểu tình có chút u ám, Tô Hướng Vãn lẳng lặng ngồi trước máy tính, hết biết làm sao với nỗi lòng cùng tình cảm hỗn loạn của mình. Cả buổi tối hai người lại trải qua trong im lặng, cho dù sau đó Nam Cung Từ Tâm cùng Tô Mạc Che có ghép tổ đội cùng nhau đi đánh boss tích điểm, trước đây chỉ cần cùng một chỗ thì trong lòng cả hai đều luôn vui vẻ thỏa mãn, hiện tại cảm thấy thiệt nhiều thứ đã muốn không còn giống trước rồi. Các nàng đều ẩn giấu rất nhiều cảm xúc không cho đối phương biết. "Từ Tâm, chị đi ngủ, em cũng ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon." Đánh boss xong đã muốn hơn mười giờ, Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói, rất nhanh liền nhìn thấy Nam Cung Từ Tâm trả lời hai từ "Ngủ ngon". Sau khi tắt chat voice tắt trò chơi, nàng đứng dậy đi ra ngoài hâm nóng sữa. Khi đi ngang phòng Tô Vị Tích, tuy có do dự nhưng vẫn hé cửa ra ngó vào trong, thấy đứa nhỏ ôm gấu bông không biết đang làm gì, đứa nhỏ mà đa số thời điểm đều rất ngoan ngoãn nghe lời lại luôn khiêu khích cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng, Tô Hướng Vãn mân môi, nàng nhìn vài giây rồi im ắng đóng lại cửa phòng. Nhìn hệ thống báo Tô Mạc Che log out, Nam Hướng Bắc không nén được thở dài, nhưng không trực tiếp log out giống như trước, cô đứng lên tính đi vào bếp lấy hộp nước trái cây vào phòng, không ngờ mới quay người liền nhìn thấy mẹ cô đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn cô, trên người bà vốn mặc váy âu phục nghiêm túc giờ đã đổi thành quần áo thoải mái ở nhà, thế mà vẫn không giảm đi nửa phần khí thế. Hoảng sợ đồng thời theo bản năng quay lại nhìn máy tính của mình, tiếp theo lập tức ý thức được hành vi này sẽ làm cho mẹ nghi ngờ, thân thể Nam Hướng Bắc cứng ngắc, "Mẹ". "Ừ". Gật đầu, không biết Bắc Đường Lạc Anh đứng ở cửa bao lâu, bà tiến vào phòng, đưa mắt đánh giá căn phòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở màn hình máy tính, bà chậm rãi lên tiếng, "Chơi game sao?" Một giọt mồ hôi lạnh chầm chậm chảy xuống từ trên trán, lo lắng sợ mẹ nói mình ham chơi không có ý chí, Nam Hướng Bắc gật nhẹ đầu, "Thỉnh thoảng con chơi thôi". "Thật sao?". Đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào con gái, giống như muốn nhìn ra xúc cảm chân thật bên trong và điều Bắc Đường Lạc Anh nhìn thấy chính là một chút bài xích cùng trốn tránh, trong lòng không khỏi đau xót tuy nhiên trên mặt vẫn không có biểu tình gì, "Ngủ sớm chút đi". "Dạ, mẹ cũng vậy". Nam Hướng Bắc nói xong, nhìn mẹ rời khỏi phòng mới thở ra một hơi, lưng áo đã ướt thành một mảnh. Nhưng cô không biết rằng khi mẹ cô về lại thư phòng, bà cầm một vật nhỏ bé trong tay, chìm vào trầm tư, đó là mp3 của cô. Lúc sớm Nam Hướng Bắc còn chưa về nhà, bởi vì không tìm thấy usb, Bắc Đường Lạc Anh đã tạm thời lấy mp3 của cô để sử dụng, thời điểm mở tài liệu ra phát hiện bên trong không phải ca khúc mà là hàng loạt file ghi âm đánh dấu theo ngày, khi ấy trước mặt cấp dưới, Bắc Đường Lạc Anh cũng không có phản ứng gì, đợi ăn xong cơm chiều vào thư phòng rồi, cảm thấy nghi ngờ hành vi của con gái, bà mở mp3, đeo tai nghe vào. Sau khi nghe xong, rõ ràng nó không nằm trong phạm vi bà có thể lý giải. Có lẽ đã lâu lắm không gặp mặt con gái, cho tới nay phương thức giáo dục cũng nảy sinh chút vấn đề, nên khoảng cách hai người ngày càng xa, bây giờ bà càng cảm thấy không thể lý giải những chuyện mà con gái đang làm. Giống như lần này cô bỗng nhiên lựa chọn chuyển nghề rời khỏi quân đội, vào làm việc ở hàng không Vân Phi. *********** Ngày hôm sau là tới thời gian môn phái chiến hàng tuần trong "Trường kiếm giang hồ".