Chương 29

Bằng Y Uý Ngã
Nguồn: truyenfull.vision
"Chị ơi?" Vẫn duy trì tư thế ngước đầu nhìn Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích lắc lắc tay cô, đợi mãi không thấy cô phản ứng, đôi mắt đầy chờ mong dần trở nên ảm đạm, đầu cũng chầm chậm cúi xuống, "Xin lỗi chị....". "Mua bóng bay cho con gái không cô ơi?" Thím bán bóng đã sớm quan sát nét mặt hai người, nhìn dáng vẻ Tô Vị Tích, tưởng là nhóc con muốn mua mà Nam Hướng Bắc không chịu, nhịn không được tiến lên nói, "Một cái chỉ mới sáu đồng, nếu không tôi tính cho cô năm đồng thôi, cô xem đứa nhỏ muốn đến như vậy". Nãy giờ vẫn đơ ra, nhờ có người đột nhiên tới hỏi, Nam Hướng Bắc mới sực tỉnh, có điều biểu tình trên mặt rất là mờ mịt. "Thế nào? Mua cho con gái bong bóng chứ?" Thím bán bóng lại nói, "Cô xem đi, muốn Doraemon, hay là muốn Shin bút chì, có cả Hỷ Dương Dương và Khôi Thái Lang nữa". Đầu óc còn khá hỗn loạn, Nam Hướng Bắc nhíu mày nhìn thím bán bóng, miệng cô hé mở rồi khép lại, sau đó lắc lắc đầu. "Không mua sao? Đừng keo kiệt vậy chứ, cô xem con gái sắp khóc rồi kia kìa". Thím ấy vừa nói xong, Nam Hướng Bắc cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn Tô Vị Tích, quả nhiên trên mặt bé con đã chực trào nước mắt, cô liền móc tiền trong túi ra, "Tiểu Tích, em muốn bóng hình nào?". Tô Vị Tích lắc đầu, mang theo vẻ mặt thất vọng không nói gì. Nam Hướng Bắc sốt ruột, khuỵu người xuống, "Xin lỗi mà Tiểu Tích, chị vừa rồi....mới vừa rồi ngẩn người không để ý, em muốn quả bóng nào, chị mua cho em cái đó được không?". Tô Vị Tích nhìn Nam Hướng Bắc một hồi, bĩu môi nói, "Không cần bong bóng......". Tiểu Tích muốn chị siêu nhân làm ba ba của mình, không thèm bóng bay đâu. "Tiểu Tích......" Nam Hướng Bắc nhất thời hết cách xoay sở, thím bán bóng thấy thế liền nói, "Hay là Hỷ Dương Dương cùng Khôi Thái Lang đi, bây giờ mấy đứa nhỏ thích loại này nhất đó". Hỷ Dương Dương cùng Khôi Thái Lang?! Cô đứng lên, nhìn thím lấy riêng ra vài cái để lựa chọn, kiểu dáng khá tương tự, đều là cừu, chẳng qua chi tiết có chút khác nhau. "Cô hỏi xem bé thích Hỷ Dương Dương, Lãn Dương Dương, hay Mỹ Dương Dương, còn có mấy mẫu cừu khác nữa, lựa đi". Nam Hướng Bắc nghe xong một đống "Dương Dương" cũng đủ ngất rồi, thấy Tô Vị Tích vẫn cúi đầu có vẻ không vui, cô hít một hơi, đơn giản lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho thím kia, "Có mấy loại cừu cứ đưa hết cho cháu đi". Vốn tưởng rằng cô gái này tiếc tiền mua bong bóng nên đứa nhỏ không vui, không nghĩ tới vừa ra tay đã hào phóng như vậy, hai mắt thím lập tức sáng lên, tay nhanh gọn lẹ chọn ra vài loại bóng, buộc dây lại đưa cho Nam Hướng Bắc, rồi mới lấy tiền lẻ bên hông túi ra thối cho cô. Vì thế một tay Nam Hướng Bắc nắm Tô Vị Tích, một tay nắm sáu bảy quả bóng bay đi vào trong khu vui chơi, đợi mua vé vào cửa xong, cô mới dắt bé con nãy giờ vẫn cúi đầu đến một chỗ vắng người, hạ người xuống độ cao ngang bằng, đưa ra mấy quả bóng, "Xin lỗi mà, đừng có giận nữa được không?". Tô Vị Tích nhìn chùm bóng trong tay cô rồi lắc đầu, "Không có giận". "Thế thì đừng có không vui nữa nha? Em xem chị mua bóng bay rồi nè". Nam Hướng Bắc cố gắng dỗ dành đứa nhỏ nhạy cảm này, "Lần sau khi nói chuyện với em, chị tuyệt đối không ngẩn người". Ngẩng đầu bĩu môi nhìn Nam Hướng Bắc, cuối cùng Tô Vị Tích cũng đưa tay nắm chặt chùm bong bóng trong tay cô, chần chờ một lát, cất lên thanh âm nho nhỏ, "Thật sự không thể sao?". "Huh?" Thấy cô nhóc chịu nhận bong bóng, Nam Hướng Bắc thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghe được câu hỏi, tim lại nảy lên, "Cái gì?". "Chị không thể làm ba ba của Tiểu Tích sao?" Tô Vị Tích hít hít cái mũi, "Tiểu Tích không có ba ba, Tiểu Tích thích chị". Kỳ thật vẫn không tin được Tô Vị Tích không có ba ba, chẳng qua thấy Tô Vị Tích không vui nên cô tạm thời buông cảm xúc của mình qua một bên, giờ nghe lặp lại lần nữa, Nam Hướng Bắc mới dám khẳng định chuyện này, nhưng mau chóng nhận ra ý bé con là gì, hai má cô đột nhiên đỏ thành một mảnh, "Làm......làm ba ba của em đó ha?". "Vẫn không thể sao?" Tô Vị Tích đã muốn sắp khóc, ngoại trừ mami, nó chưa từng thích ai đến vậy, chắc chắn chị siêu nhân là ba ba mới đúng, cho nên nó mới có thể thích chị như thế, nhưng hình như chị ấy không muốn làm ba ba của nó chút nào. "Không...... Không phải." Lúc này Nam Hướng Bắc mới hiểu được tại sao Tô Vị Tích luôn có vẻ không vui, cô bị loại cảm xúc kích động mừng như điên chiếm cứ toàn bộ đầu óc, qua vài giây mới gượng gạo hỏi, "Ngày đó, uhm...chính là lần đầu Tiểu Tích nhìn thấy chị, ở cùng với mẹ em, không phải còn có...còn có...chú ấy không phải ba ba em sao?" Chớp mi mắt, cảm thấy chị siêu nhân không có ý định từ chối mình, ánh mắt Tô Vị Tích dần dần mang theo chút chờ mong, nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ, như là đang nhớ lại tình huống hôm đó, hồi lâu mới lộ ra vẻ mặt 'con đã hiểu vấn đề', "Là chú xấu xa kia". "Chú xấu xa?" Nam Hướng Bắc ngẩn người. "Dạ, Tiểu Tích rất chán ghét chú xấu xa đó". Tô Vị Tích dùng sức gật đầu, "Mami cũng ghét luôn, hơn nữa còn hay tức giận vì chú xấu xa, mà chú xấu xa cứ quấn quít mami cả ngày....Tiểu Tích mới không cần chú ấy làm ba ba". Mấp máy môi, giờ phút này Nam Hướng Bắc không tìm được từ nào để hình dung tâm tình của mình nữa rồi. Vốn nghĩ mình đã hết cơ hội, vốn nghĩ Tô Hướng Vãn đã thuộc về người khác, thì ra tất cả đều là hiểu lầm sao? Loại cảm giác "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"* này làm cho Nam Hướng Bắc nhịn không được bật cười ra tiếng, cô đứng lên, không biết làm thế nào để xả hết cảm xúc vui mừng, nghĩ đến còn có mặt Tô Vị Tích ở đây, cô ngồi xuống trấn định thần thái, hai tay nắm bả vai bé con, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại khép miệng. <* nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" nghĩa là "Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng">