Sau đó Tô Hướng Vãn ngủ quên mất, Nam Hướng Bắc vẫn ôm nàng ngồi ở phòng khách, nhè nhẹ vỗ về như là dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ, cho tới khi cô cũng bắt đầu thấy mệt, cứ thế ngã người ngủ luôn trên sopha.
Qua giờ cơm trưa thì Tô Hướng Vãn mới tỉnh giấc, phát hiện kẻ ngốc kia đang ngửa đầu ngủ say, vậy mà tay vẫn nắm chặt tay nàng không buông.
Tô Hướng Vãn hết sức nhẹ nhàng trượt xuống khỏi người Nam Hướng Bắc, tay nàng vẫn đặt trong tay cô để tránh làm cô tỉnh giấc, rồi lại cẩn thận nằm kề sát bên, mỉm cười yêu thương nhìn bộ dáng cô ngủ say.
Nàng căn bản không nghĩ tới Nam Hướng Bắc bất ngờ trở về, đáng lẽ em ấy đang ở trên chuyến bay đến London không phải sao?
Đây là Từ Tâm của nàng a, đồ ngốc luôn có thể khiến nàng thoải mái thả lỏng tâm tình, một Nam Cung Từ Tâm lúc nào cũng mang đến vui vẻ cho nàng.
Nằm thêm một hồi đến khi nàng rút tay ra, Nam Hướng Bắc vẫn bị động tĩnh mà cựa mình tỉnh dậy. Mở mắt ra, đầu tiên nhìn đến trần nhà phòng khách, Nam Hướng Bắc nhất thời còn mơ mơ màng màng, ngơ người vài giây mới ý thức được tình huống, điều tiếp theo nhìn đến chính là ánh mắt áy náy của Tô Hướng Vãn.
"Sorry, làm em thức dậy rồi".
Nam Hướng Bắc xoa cần cổ nhức mỏi, từ từ mới tỉnh hẳn, rồi như sực nhớ cái gì, cô kéo nàng vào lòng mình cọ cọ đầu vào cổ nàng, "Đại sư tỷ".
"Em đang làm nũng chị à Tiểu Từ Tâm". Tô Hướng Vãn cúi đầu cười, vòng tay ôm lại Nam Hướng Bắc, cơ thể cũng thả lỏng dựa vào người cô.
Thời điểm nàng sợ hãi người này luôn bảo vệ nàng, mỗi khi nàng bất an thì luôn làm cho nàng yên tâm, lúc nàng không vui thì biết cách chọc nàng cười, còn những lúc nàng kiên cường, người này lại như đứa con nít thích làm nũng, ngoài ra còn biết lái máy bay, nấu ăn ngon...Người yêu thế này thật sự quá hoàn mỹ như trong mơ a...
Nam Hướng Bắc ngượng ngùng cười, quay đầu nhìn đồng hồ rồi chuyển chủ đề, "Quá giờ cơm trưa đã lâu chắc chị đói bụng lắm ha, để em đi nấu cơm". May là trong tủ lạnh còn rau cải và một ít thịt cá mà các nàng mua ở siêu thị hôm trước.
"Thôi, mình gọi đồ ăn bên ngoài đi". Tô Hướng Vãn vùi mặt vào bả vai cô, thấp giọng nói, "Tiểu Từ Tâm, em mà cứ thế này thì chắc chị xấu hổ chết mất thôi".
Làm người yêu, nàng không quan tâm săn sóc Nam Hướng Bắc bằng Nam Hướng Bắc đối với nàng. Làm mẹ, nàng cũng không cưng chiều Tô Vị Tích được đến trình độ như Nam Hướng Bắc, mà làm một người con....nghĩ tới mình cùng ba mẹ mới ầm ĩ một trận đến mức "đoạn tuyệt quan hệ", trong khi Nam gia một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, ánh mắt Tô Hướng Vãn tức thì trở nên ảm đạm.
Nam Hướng Bắc không có nhìn đến chuyển biến của nàng, còn tưởng là nàng buồn bực vì khả năng nấu nướng không bằng mình, cô cười cười ôm nàng, "Ba em nói nấu ăn giỏi mới trói chặt được con tim của người mình thương, có thể coi như em chịu khó học hỏi được tới trình nấu ăn này là vì chị đó nha".
Vì một câu nói đơn giản mà ánh mắt bớt đi u ám, Tô Hướng Vãn đứng dậy, mỉm cười véo hai má Nam Hướng Bắc, "Chị đây không giỏi nấu nướng, vậy là không buộc được tim em sao?".
"Ai nói tay nghề nấu ăn của chị không tốt đâu chứ!" Nam Hướng Bắc phản bác, quơ tay cầm lấy điện thoại, vừa mở xem thông tin mấy hàng quán gần nhà vừa nói, "Con tim em đã bị đại sư tỷ trói chặt rồi a". Mặt không tự chủ được đỏ lên, dù sao cô vốn không có thói quen nói mấy lời ngon ngọt kiểu như vậy.
Tô Hướng Vãn không tiếp tục đề tài này, nàng xoa hai má cô, "Em gọi đặt đồ ăn bên ngoài đi, chị về phòng tắm cái đã".
Nam Hướng Bắc hơi ngớ ra nhưng cũng gật đầu, "Có chuyện gì cứ gọi em".
"Ngốc, đi tắm thôi thì có thể có chuyện gì chứ". Tô Hướng Vãn như trước vẫn cong miệng cười, ánh mắt thản nhiên nhìn không ra nửa điểm âu sầu của lúc trước.
Tô Hướng Vãn đi vào trong rồi mà Nam Hướng Bắc vẫn còn ngồi đó thẫn thờ. Đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng, cô mới hồi phục tinh thần, cúi thấp đầu xả ra nụ cười nhưng là nụ cười của sự khổ tâm.
Một khi thanh tỉnh, nàng lại như cũ giấu hết cảm xúc vào bên trong, đại sư tỷ của cô đến tột cùng là quá mức mạnh mẽ hay là vì nàng không thích cô nhiều như cô nghĩ a.
Đúng vậy, từ cô dùng là thích, chứ không phải yêu.
Thở dài một tiếng, Nam Hướng Bắc cầm điện thoại di động tìm đại một quán ăn không tệ rồi gọi điện đặt hai phần cơm cùng vài món Tô Hướng Vãn thích ăn. Cúp điện thoại, cô lần nữa dựa vào sopha ngửa đầu, nhắm mắt đưa tay vỗ trán như muốn xua đi mấy cảm xúc tiêu cực.
Ăn cơm xong nhìn đồng hồ cũng chỉ hơn hai giờ, nếu là bình thường khi hai người không đi làm thì giờ này hẳn là đang ngủ trưa. Có điều vừa rồi cả hai đã ngủ một giấc khá lâu ở phòng khách nên làm gì còn buồn ngủ nữa.
Lúc ăn Nam Hướng Bắc vài lần bắt gặp dáng vẻ xuất thần của Tô Hướng Vãn, tuy sắc mặt nàng trông vẫn rất bình thường, nhưng cô biết nàng chắc chắn còn khổ sở vì chuyện ba mẹ, mà cô thì không biết nên an ủi nàng thế nào, do dự một hồi cô khoác lấy tay nàng, "Không bằng tụi mình ra ngoài một chút, đi xem phim ha?".
Tô Hướng Vãn nghe hỏi mới thoát khỏi suy tư, ánh mắt chân thành đầy quan tâm của Nam Hướng Bắc khiến lòng nàng thật sự ấm áp. Biết đồ ngốc này là vì lo cho mình, nàng nhẹ lắc đầu, "Chị không muốn ra ngoài".
"Hay là ngủ tiếp một lát?" Nam Hướng Bắc đổi đề nghị, "Em ngủ với chị".
"Ngủ nhiều quá đến tối sẽ không ngủ được đó".
"Vậy...." Ý tưởng nào cũng bị từ chối, Nam Hướng Bắc vắt óc nghĩ, tầm mắt chuyển đến máy tính liền trở nên sáng ngời, "Đi phụ bản thì thế nào?".
"Huh?" Tô Hướng Vãn thoáng ngẩn ra nhưng không muốn để ai kia quá mức lo lắng nên nàng gật đầu, "Ừ, đúng là lâu rồi không có vào chơi".
Thấy nàng đồng ý, Nam Hướng Bắc thở phào, cô đứng dậy đến trước bàn mở ra hai cái máy tính, rồi quay qua ngây ngô cười với Tô Hướng Vãn.
Kết quả hai người vừa online thì nhận ra không khí trong bang có chút khác thường.
[ bang hội ] Liễu Phi Miên
: Cầm sư đâu, cầm sư sao không hồi máu mà đi đâu vậy?
[ bang hội ] Tần Ly
: Xin lỗi, ta vừa bị công kích, giờ ta đánh đàn lại nè.
[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào
: A Ly nhanh qua bên phía ta, trốn lên nóc nhà mà đánh đàn.
......
Nam Hướng Bắc trao ánh mắt khó hiểu cùng Tô Hướng Vãn, rồi đưa tay gõ một câu vào kênh bang hội.