Tô Hướng Vãn được Nam Hướng Bắc bế trở ra giường, sau đó cái người hiếm khi cường thế hoàn toàn nằm rúc trong lòng nàng, ôm nàng không nói một lời.
Bình thường mỗi khi ôm nhau đều là Nam Hướng Bắc ôm nàng vào lòng, nay bỗng nhiên thay đổi vị trí, hành động này làm cho Tô Hướng Vãn chưa kịp tiếp thụ. Khi nàng lấy lại được phản ứng thì cảm giác có thứ gì đó nóng ẩm chạm vào da thịt.
Tô Hướng Vãn cứng người, tim như thể bị ai đâm nhói lên, đưa tay xoa đầu Nam Hướng Bắc, nàng khẽ cắn môi nói, "Chị xin lỗi".
Nam Hướng Bắc đang khóc, ngay sau khi vừa make love, cô lại hoàn toàn yếu thế vùi vào lòng nàng mà thổn thức.
Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy em ấy khóc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con người này lộ ra bộ mặt yếu đuối, mà hết thảy có lẽ đều bởi vì nàng, chính sự rối rắm của nàng đã dập tắt đi ánh sáng rạng rỡ và quật cường nơi Nam Hướng Bắc.
"Tại sao...trước đó chị lại như vậy?". Một người dù có khoan dung đến mức độ nào thì cũng không thể không để ý người mình yêu vì cái gì bỗng nhiên lạnh nhạt với mình, trừ phi người đó vốn cũng không thương yêu gì đối phương. Lúc này hẳn là nên nằm ôm ấp vuốt ve nhau nhưng có lẽ trận kích tình vừa rồi đã khiến bao nhiêu nghi hoặc cùng uỷ khuất trong lòng bộc phát, giờ phút này Nam Hướng Bắc không thể nào tiếp tục bảo trì dáng vẻ ôn nhu bao dung thường ngày được nữa.
Nghe tiếng đối phương thút thít, Tô Hướng Vãn nhẹ vỗ sau gáy Nam Hướng Bắc, giọng nói nhu hoà mang theo áy náy, "Là lỗi ở chị. Chị hứa sau này sẽ không...".
"Sau này sẽ không....nhưng chị sẽ không nói cho em nghe tại sao lần này bỗng nhiên chị như vậy đúng không?". Nam Hướng Bắc rầu rĩ.
"Không phải, chị sẽ nói cho em biết mà". Tô Hướng Vãn dịu giọng, "Em muốn nghe chứ?".
Nam Hướng Bắc bật dậy, hốc mắt còn đo đỏ, cái mũi cứ hít hít, bộ dạng thoạt nhìn rất đáng thương, "Muốn".
"Em thật sự là ngày càng giống tiểu bạch thỏ đó nha". Tô Hướng Vãn ngồi dậy theo, cũng không để ý đến nửa trên cơ thể vẫn đang trần trụi, nàng đưa tay véo gò má Nam Hướng Bắc, "Tiểu Tích mà nhìn thấy em như vậy chắc chắn sẽ càng thích em".
"Chết rồi quên mất, Tiểu Tích!". Nam Hướng Bắc hiện tại mới nhớ tới bé con, "Tiểu Tích có phải còn ở nhà trẻ hay không?".
"Ừ". Tô Hướng Vãn gật nhẹ, ánh mắt mang theo chế nhạo nhìn cô, "Vừa rồi là ai không chịu ngưng lại, bây giờ mới biết là phải đi đón Tiểu Tích hả?".
"A....". Nam Hướng Bắc lập tức mất tự nhiên, lát sau mới thỏ thẻ nói, "Vậy...hay là chúng ta đi đón Tiểu Tích trước đã".
Tô Hướng Vãn dịu dàng nhìn cô, "Không muốn nghe chị nói nguyên nhân sao?".
"Nhưng mà Tiểu Tích...". Sắc mặt Nam Hướng Bắc trở nên rối rắm, cô cắn cắn môi nói, "Vẫn là không nên để Tiểu Tích chờ lâu...".
Tuy cô rất muốn biết lý do kia, nhưng Tiểu Tích là một đứa nhỏ luôn thiếu đi cảm giác an toàn. Cho dù có giáo viên nhà trẻ ở cùng nhưng nếu đợi lâu quá không thấy người tới đón, thể nào con bé cũng sẽ khổ sở trong lòng a...
Tô Hướng Vãn mỉm cười, nàng đương nhiên biết Nam Hướng Bắc suy nghĩ cái gì....càng cảm thấy cô thật đáng yêu. Vì thế nàng kề sát cưng chiều hôn lên mặt Nam Hướng Bắc, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, nàng đẩy cô nằm ngã xuống giường, tiếp theo nàng đứng dậy mở tủ quần áo ra, "Là chị đi đón Tiểu Tích, không phải chúng ta".
"Sao vậy?". Nam Hướng Bắc lại ngồi dậy, "Để em lái xe cho, chúng ta cùng đi".
"Em không mệt ha?". Tô Hướng Vãn chọn đồ xong, quay mặt qua liếc nhìn cô một cái, "Em đã ở trên máy bay hai mươi mấy tiếng rồi đó".
"Nhưng mà....". Nam Hướng Bắc còn muốn nói tiếp nhưng Tô Hướng Vãn không cho cô cơ hội, "Không nhưng nhị gì hết, một là em cứ vậy nằm ngủ, hai là đi tắm thay đồ rồi trở ra ngủ tiếp, tóm lại sau khi đón Tiểu Tích về nhà, chị muốn thấy em đã ngủ rồi".
"A...", Nam Hướng Bắc chớp chớp mắt, "Em còn khoẻ mà, chưa có quá buồn ngủ, em....".