Người duy nhất ở đây hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra là Tô Vị Tích, con bé lo sợ bất an, không rõ mami lúc nào cũng lạnh nhạt của mình cùng với người dì vô cùng ôn nhu vì sao lại khóc, cũng không hiểu được "Bạch Bạch" nhà bé vì sao lại trông sợ hãi thế kia.
Từ trên chiếc ghế nhỏ mà Lâm Tô dành riêng cho mình đứng lên, Tô Vị Tích không dám đi qua chỗ mami với dì Lâm bên đó, cho nên thật cẩn thận đi đến bên người Nam Hướng Bắc, cầm tay cô lắc lắc.
Mặt mày tái nhợt, trong lòng tràn đầy khủng hoảng, đột nhiên tay bị nắm lấy, Nam Hướng Bắc rùng mình một cái, phục hồi tinh thần. Nhìn qua Tô Vị Tích tựa hồ rất lo lắng, ánh mắt còn ánh lên sợ hãi, cô nhanh nhóng cười một cái, nắm lại tay bé con, ý bảo mình không sao.
"Bắc Bắc..." Thấy Nam Hướng Bắc lộ ra nụ cười, tiểu loli tuy vẫn có vẻ sợ hãi nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được gọi cô một tiếng.