Chương 1

知乎用户mUe2HE
Cập nhật:
Hoàng đế bí mật nói với ta rằng sự trong sạch của hắn mất rồi. Muốn ta giúp hắn tìm ra kẻ đầu sỏ đó. Ta nhìn hoàng đế hồi lâu, không dám nói cho hắn biết... người đó chính là ta. Sau đó, bụng ta to lên. Hoàng đế chỉ vào bụng ta, hỏi đây là cái gì. Ta đáp: “Trong bụng có một khối u, xin bệ hạ cho thần cáo lão về quê.” 1. Ta tỉnh dậy từ giấc mơ vào lúc nửa đêm. Cứ luôn có cảm giác có ai đó ở bên tai mình thổi khí. Kết quả, thực sự có người. Hoàng đế mặc lớp áo trong, ngồi xổm bên giường ta với khuôn mặt nhợt nhạt, thấy ta tỉnh dậy, giơ tay ôm lấy cánh tay ta. “Trẫm… trong sạch của trẫm mất rồi.” Ta im lặng một lúc. Nếu ta nhớ không lầm, người lấy đi sự trong sạch của hoàng đế… là ta. Đêm qua ta uống nhiều thêm mấy ly, nhìn sắc trời tối tăm, thương thu nguyệt bi. Nghĩ đường đường một thân nữ nhi như ta, tại sao phải ở trong hoàng cung Đại Hạ này, làm thái giám? Mặc dù nói thái giám này của ta mệnh danh là Cửu Thiên Tuế của Tây Xưởng xưởng công*, là đệ nhất trong thái giám. *厂公 - Xưởng công: Từ chỉ thái giám đứng đầu trong thái giám.西厂 - Tây Xưởng: Nơi ở tập trung của các thái giám. Nhưng ta mệt quá. Mưu quyền tính kế, a dua phụng thừa, việc tắm rửa riêng tư, đều rất khó khăn. *阿谀奉承: a dua phụng thừa: tâng bốc và xu nịnh Ta cũng muốn quang minh chính đại ôm lấy tiểu ca ca xinh đẹp, nói với thiên hạ, đây là tướng công của ta. Sau đó sinh một đàn em bé. Đường đường chính chính mà sống. Bi thương nổi lên, ta đã làm ra một chuyện ng/u ngốc. Nhân lúc trời tối, lẻn vào tẩm cung của hoàng đế. Tiểu ca ca đẹp trai nhất ở hoàng thành Đại Hạ là ai ta không biết, dù sao đệ đệ xinh đẹp nhất, chính là hoàng đế. Hoàng đế vẫn còn đang khóc. “Một thân trong sạch trẫm đã gìn giữ bấy lâu, sao cứ như vậy mất rồi?” Ta cảm thấy hoàng đế khá đáng thương. Rõ ràng có vô số thê thiếp. Nhưng đám phi tử này, không ai có bối cảnh trong sạch cả. Vì thế, hắn bề mặt đối với những phi tử này ân sủng có thừa, nhưng thực chất hắn không hề sủng hạnh bất kỳ ai trong số họ. Hắn không dám. Có thể giữa vòng vây của nhiều mỹ nhân như thế giữ được trong sạch, sao dễ dàng chứ? Kết quả, hời cho một đại thái giám như ta. Ta an ủi hoàng đế. “Bệ hạ, hay là ngài nghiêm túc nghĩ lại xem… người ứ/c hi*p ngài, ngài có nhớ được đặc điểm gì của người đó không?” Ta đương nhiên không sợ hoàng đế sẽ nhớ đến ta. Những chuyện này, ai lại có thể nghi ngờ một thái giám? Hơn nữa, đêm qua ta còn trói tay hắn và bịt mắt hắn lại. Kết quả là hoàng đế hít hít mũi, sáp lại gần cổ ta. “Người, không kịp thấy.” “Nhưng mùi hương này…trái lại giống với mùi của Cửu Thiên Tuế ngươi.” Ta bình tĩnh nắm lấy tay hoàng đế, hạ mắt cười nhẹ. “Bệ hạ yêu quý. Nhưng cho Tang Tử môt vạn cái lá gan, Tang Tử cũng không dám làm gì bệ hạ người, huống hồ Tang Tử... không có sở thích đó.” ng không dám làm gì bệ hạ người, huống hồ Tang Tử... không có sở thích đó.”