Chương 17

知乎用户mUe2HE
Cập nhật:
17. Quả nhiên, Tự Bang Ngạn, Viên Chiêu và ta thành một đội đi cùng nhau. Xử lý Từ Bang Ngạn thế nào, ta sớm đã có kế hoạch. Nơi săn b/ắn của hoàng gia này không phải là ta chưa từng đến, đi hai dặm về hướng Nam có một con dốc, ta định tìm cơ hội đẩy Từ Bang Ngạn xuống rồi giấu hắn đi để hắn “sống không thấy người ch*t không thấy x/á/c”. Bằng cách này, vừa có thể giữ được mạng sống của Từ Bang Ngạn, vừa có thể khiến ta cho được Yến Trường Sinh một lời giải thích . Mọi kế hoạch đều diễn ra suôn sẻ. Đến con dốc, ta thuận lợi đẩy Từ Bang Ngạn xuống, sau đó làm ra vẻ vô cùng căng thẳng. “Bệ hạ, người và cấm quân đang đợi ở đây, thần sẽ xuống đưa tiểu hầu gia trở về!” Nói xong, ta vội vàng muốn quay người lại, nhưng tay lại đột nhiên bị Viên Chiêu giữ lấy. Hắn mím đôi môi mỏng nhìn ta, có vẻ lo lắng. “Tang Tử, ngươi... nhất định sẽ mang Bang Ngạn trở về phải không?” “Bệ hạ yên tâm.” “Tang tử, Định Quốc Hầu phủ, chỉ con lại có một người thừa kế này thôi. Ngươi…” Mắt của Viên Chiêu có chút đỏ lên. Đỏ đến nỗi tim ta cũng tan chảy. Một khắc đó ta coi cái ch*t nhẹ như không. Yến Trường Sinh đã bị ta ném ra sau đầu. “Bệ hạ, Tang Tử nhất định sẽ mang tiểu hầu gia trở về.” Nói xong ta quay người chạy nhanh. Cái dốc này rất cao, bên dưới còn có một cánh rừng. Trong rừng u tối, ta thoáng nhìn đã thấy Từ Bang Ngạn nằm trong đám cỏ dại. Ta chạy tới muốn kéo hắn ta, nhưng chưa kịp đến gần thì đã có vài hắc y nhân từ trong bóng tối bước ra. Ta rút thanh ki/ếm dài từ thắt lưng ra, chiến đấu với họ chỉ vài chiêu, lòng liền lạnh ngắt. Chúng ta đều xuất thân từ cùng một sư phụ. Yến Trường Sinh. Ta không nghĩ đến, Yến Trường Sinh còn chừa lại đường lui! Trong lòng ta lo lắng, vung ki/ếm càng lúc càng nhanh, đồng thời hướng lên trên hét lớn: “Bệ hạ! Có thích khách!” Hắc y nhân xung quanh ta ngày càng trở nên khó đối phó hơn, ta khó có thể thoát thân, chỉ có thể tiến lại gần phía Từ Bang Ngạn. Chính vào lúc này, một cái bóng trắng nhanh nhẹn rơi xuống. Mặc dù trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc nhưng ta vừa nhìn qua liền có thể nhận ra hắn. “Công tử…” Yến Trường Sinh nhìn ta, chậm rãi rút ki/ếm ra. “Tang Tử, có một bài học ta còn chưa kịp dạy ngươi.” “Vĩnh viễn, đừng phản bội ta.” Chữ cuối cùng rơi xuống, hắn giơ ki/ếm lên, đ/âm mạnh vào tim Từ Bang Ngạn! “Không!” Nước mắt ta trào ra, đi/ên cuồ/ng chạy về phía Từ Bang Ngạn. Yến Trường Sinh rời đi không ngoảnh đầu lại. Nhưng nói cũng kỳ lạ, những hắn y nhân còn lại động tác chậm hơn vài nhịp, thế mà đã giao đấu với cấm quân đuổi đến. Ta không thể quan tâm đến họ chỉ ôm lấy Từ Bang Ngạn. “Từ Bang Ngạn, ngươi đừng ch*t! Nếu ngươi ch*t rồi, Viên Chiêu sẽ đ/au lòng!” Nhưng Từ Bang Ngạn ngay cả đáp lại ta một tiếng cũng không còn khả năng. Vị iểu hầu gia rất có thiên phú này, sinh mệnh đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười một. Ta cảm thấy như m/áu của mình đều đã đông cứng lại. Ta không thể bảo vệ tốt hắn. Không lâu sau, tranh đấu đã dừng lại. Hắc y nhân đều bỏ chạy, Viên Chiêu lập tức hạ lệnh phong núi bắt người. Sau khi hạ lệnh, hắn đi đến bên ta. Ta ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn, không nói được lời nào. Hắn cũng nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Ái khanh, thủ pháp của đám hắc y nhân này thực sự rất giống với ngươi.”