Đồng nghĩa với việc Liên minh có thêm một trợ thủ đắc lực và đáng tin cậy.
Nếu Liên minh dốc hết tài nguyên, Lâm Mộc cũng đóng góp tài nguyên của mình, có lẽ có thể giúp Thẩm Tịch Dương đạt đến cấp SS. Nhưng cho dù như vậy, chắc chắn Thẩm Tịch Dương sẽ đối mặt với nguy hiểm rất lớn, đó là điều Lâm Mộc lo lắng nhất. “Chị Dương Dương, cho dù có thể, nhưng một khi chị tham chiến, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Trận chiến này cần phải quên mình mà chiến đấu, tôi không muốn chị rơi vào trận chiến này.” Lâm Mộc nói. “Lâm Mộc, nếu Liên minh bị hủy diệt, đó sẽ là cảnh nước mất nhà tan, ngay cả quê hương của mình cũng không còn, tôi có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.” Thẩm Tịch Dương nói một cách nghiêm túc. Thẩm Tịch Dương nói tiếp: “Hơn nữa, tôi là một người biến dị, nếu Quang Minh Hội thống trị đất nước, tôi chắc chắn cũng sẽ bị khai trừ, không có bất kỳ khả năng nào để sống sót.” “Còn nếu chiến đấu hết sức một trận, ít nhất vẫn còn chút hy vọng, mặc dù tham chiến gặp nguy hiểm, nhưng cũng chưa chắc sẽ hy sinh mà!” Nghe những lời này, Lâm Mộc lại rơi vào trầm tư. Những lý lẽ đó, Lâm Mộc đương nhiên hiểu rõ. Thẩm Tịch Dương là một người biến dị, hiện giờ Thẩm Tịch Dương vẫn sống sót an toàn là vì Liên minh đã khoanh vùng một khu cấm địa cho chị ta, không cho phép bất kỳ ai xâm nhập vào đó. Nếu Liên minh thất bại thì sẽ không còn ai bảo vệ Thẩm Tịch Dương nữa, chắc chắn chị ta sẽ bị tiêu diệt trước tiên với tư cách là một người biến dị! “Lâm Mộc, hãy cho tôi cơ hội này, để tôi cùng cậu kề vai chiến đấu một lần, được không?” Thẩm Tịch Dương dùng giọng điệu khẩn cầu. “Thế này đi, chị Dương Dương, để tôi bàn bạc với bên Liên minh một chút, sau đó tôi sẽ qua tìm chị và cho chị một câu trả lời thuyết phục, được không?” Lâm Mộc nói. “Ừm! Tôi chờ cậu!” Thẩm Tịch Dương đồng ý. Sau khi cúp máy, Lâm Mộc lập tức chạy vội đến chỗ của Phó minh chủ Hồ để gặp ông. Lâm Mộc biết Minh chủ đã ra ngoài để thăm dò di tích rồi, chuyện này chỉ có thể bàn bạc với Phó minh chủ Hồ. Trong khuôn viên biệt thự nơi Phó minh chủ Hồ ở. “Phó Minh chủ Hồ, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông.” Lâm Mộc vừa nói, vừa vội vàng đi đến chỗ Phó Minh chủ Hồ.