Chương 2 3

Giang Khương Khương
Cập nhật:
Mười năm trước, lúc mẹ tôi vừa mới mất, ba tôi đã dẫn ả hồ ly tinh kia vào nhà. Thẩm Gián chính là cục n/ợ của người phụ nữ đó. Lúc mới gặp nhau, trên người cậu mặc quần áo cũ kỹ, nhìn trông rất nghèo nàn, nhưng may mà vẫn sạch sẽ. Trên lỗ tai cậu đeo máy trợ thính rẻ tiền, thường ngày ở nhà không thích nói chuyện. Tôi không đấu lại ả hồ ly tinh kia, cho nên ngày nào cũng trút gi/ận lên người Thẩm Gián. Tôi nổi nóng với cậu một cách tùy hứng, sai bảo cậu giống như đàn em. Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của tôi, ba tôi đã tặng tôi một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn. Tôi còn chưa kịp khoe với bạn bè thì phát hiện Thẩm Gián bị người ta lừa đến hoa viên. Bạn bè biết tôi xem thường cậu, cho nên cũng b/ắt n/ạt cậu. Trong hoa viên, một nhóm thiếu gia kiêu ngạo tháo máy trợ thính của cậu ra, sau đó xem cậu như tấm bia mà ném đ/á vào người cậu. Thẩm Gián không tránh né kịp, trán bị đ/ập chảy m/áu. Nếu ba tôi nhìn thấy cảnh này, xe thể thao của tôi có phải sẽ bị lấy lại hay không? Tôi tức hộc m/áu đẩy đám người kia ra. "Ai cho các cậu ném nó?" "Cố Quân, lúc trước không phải cậu rất gh/ét nó hay sao, bọn tôi chỉ đang dạy dỗ nó giúp cậu mà thôi." Trong mắt bọn họ mang theo á/c ý thuần túy. "Muốn b/ắt n/ạt nó thì cũng chỉ có tôi mới được b/ắt n/ạt, các cậu là cái thá gì?" Tôi đuổi bọn họ đi, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Gián đang im lặng. Tôi tức gi/ận quăng một chiếc khăn tay cho cậu, sau đó nhặt máy trợ thính lên đưa cho cậu. "Lau sạch m/áu đi, lát nữa nếu bị ai đó nhìn thấy cũng đừng có nhắc đến tao, tao chả liên quan gì đến chuyện này cả." Tôi đang định rời đi thì Thẩm Gián nắm ch/ặt vạt áo tôi. Lòng bàn tay nhỏ g/ầy đưa cho tôi một vật có hình giọt nước trong suốt. Đã từng học về nó trong lớp hóa học, hình như là nước mắt của Rupert. "Anh, quà sinh nhật." "..." Tâm trạng của tôi ngày hôm đó như thế nào, tôi gần như đã quên mất. Tôi chỉ nhớ là, sau lần đó Thẩm Gián thường xuyên đi theo tôi, còn cần cù hơn cả đàn em của tôi nữa. 03 Kỳ nghỉ hè năm nay, Thẩm Gián nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Trong nhà tổ chức bữa tiệc trưởng thành cho cậu. Tôi lười đi xem khung cảnh gia đình hạnh phúc của bọn họ, nếu tôi về nhà thì trông giống như một người ngoài cuộc. Tôi và bạn bè đi ra ngoài chơi cho đến khuya. Khi đua xe vào ban đêm, tôi tình cờ đụng mặt bạn gái cũ Tống Ngọc. Cô ta là hoa khôi thời tôi học cấp ba. Sau khi thi đại học chúng tôi đã hẹn hò mấy tháng, sau đó bởi vì không cùng chí hướng nên đã chia tay. Tôi đua xe về đích đầu tiên, đang nâng ly chúc mừng với bạn bè. Tống Ngọc đến tìm tôi để tái hợp, đôi mắt cô ta ướt át quyến rũ. Những người xung quanh làm ầm ĩ, tác hợp cho chúng tôi quay lại. Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tống Ngọc đột nhiên ôm tôi rồi nhào lên hôn tôi. Tôi vội vàng đẩy cô ta ra. "Tôi không dùng lại đồ cũ, cô biết mà." "Cố Quân, anh nhất định phải tà/n nh/ẫn như vậy sao, vì anh mà em đã từ bỏ luôn việc xuất ngoại." Tôi cười khẽ: "Đừng có dùng đạo đức để b/ắt c/óc tôi, đó là chuyện của cô, chẳng mắc mớ gì đến tôi cả." Tống Ngọc bị tôi chọc tức đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Tôi vốn là một tay trăng hoa nổi tiếng trong giới, thích cảm giác mới mẻ, sẽ không bao giờ ở bên một cô gái quá lâu. Sau khi chúc mừng với bạn bè xong thì trời đã khuya. Tôi về đến nhà, phát hiện đèn trong phòng tôi đang mở. Vừa vào đã thấy Thẩm Gián đang ngồi trong phòng tôi, hình như là đang đợi tôi.