Chương 8 9.1

Giang Khương Khương
Cập nhật:
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chim kêu ngoài cửa sổ đ/á/nh thức. Cả người tôi mệt mỏi xốc chăn lên, cứ cảm thấy có gì không đúng lắm. Eo hơi nhức, bắp đùi cũng không thoải mái. Nhưng mà trên người ngoại trừ một vài vệt đỏ bị muỗi cắn ra, nhìn vào cũng không có vấn đề gì lớn. Trên tủ đầu giường có trà giải rư/ợu, còn có bánh mì mật ông và sữa. Trà vẫn còn ấm. Ai mà lại chu đáo như thế? Tôi uống một ngụm, sau đó hỏi trong nhóm ký túc xá, tối hôm qua là ai đã đưa trở về. Ngay khi cái tên Thẩm Gián xuất hiện, tôi suýt chút nữa bị sặc Mẹ kiếp, tên s/úc si/nh này! Lúc tôi gọi điện cho Thẩm Gián thì cậu đang đi học. Tôi đành phải nhắn một dòng tin thật dài để m/ắng cậu. {Tôi: Mẹ kiếp nhà mày, tao cho mày mặt mũi quá rồi đúng không? Có phải tối qua mày lại chạm vào tao hay không, mày coi lời nói của tao như gió thoảng qua tai đúng không? Mày có tin tao thiến mày không?} {Thẩm Gián:?} {Thẩm Gián: Anh này, tối hôm qua còn không lên giường anh cơ mà, anh nôn hết lên người em, sau đó em đã ngủ trên sô pha.} {Thẩm Gián: Anh không cho em chạm vào anh, anh suýt nữa đã lăn xuống cầu thang nên đầu gối bị bầm tím, anh không thấy sao?} {Thẩm Gián: Nếu thật sự là em, em sẽ không để cho anh không có bất cứ cảm giác gì đâu. Anh có thể gi/ận em, nhưng anh không thể vu oan em như vậy được.} Trong lời nhắn của cậu mang theo sự ấm ức. Tôi bực bội mà tắt điện thoại, sau đó vén ống quần lên kiểm tra. Đầu gối quả thật bị bầm tím. Chẳng lẽ thật sự đã hiểu lầm rồi sao? Tôi cũng không thể hạ mình đi xin lỗi cậu, cho nên chỉ đơn giản là không để ý đến cậu. Tôi uống một hớp sữa bò, cảm thấy dạ dày rất thoải mái. Đây có lẽ là buổi sáng dễ chịu nhất của tôi sau khi uống say từ đó đến giờ. Sau khi mẹ tôi qu/a đ/ời, chẳng có ai thật sự quan tâm đến tôi. Không ngờ là người duy nhất tốt với tôi lại là kẻ đáng gh/ét kia. Tôi cắn ch/ặt răng hàm để kìm nén sự khó chịu trong lòng. 09 Thẩm Gián kết thúc huấn luyện, đến tìm tôi ăn cơm. Khi cậu ấy đến, đúng lúc có một cô gái đến tìm tôi xin wechat. Tôi vốn định từ chối một cách khéo léo, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Gián thì tôi lập tức rút điện thoại đưa mã QR ra. Các bạn cùng phòng thì đứng bên cạnh cười đùa. Bọn họ thấy cảnh này nhiều rồi. Hồi mới lên đại học, tôi cứ như một con ngựa hoang, xung quanh toàn là con gái. Thực ra là tôi chỉ cảm thấy cô đơn nên mới muốn tìm người để bầu bạn. Nhưng những cảm giác mới mẻ khi yêu thì lại thường rất ngắn ngủi. Ông già còn lo lắng tôi ở ngoài lăng nhăng, tôi còn lâu mới giống ông ấy, tôi sẽ không tùy tiện làm tổn thương bất cứ cô gái nào cả. Sau này, tôi phát hiện ra cảm giác thành công từ việc khởi nghiệp, sự thỏa mãn muộn màng như vậy mới là khẩu vị của tôi, nên tôi đã quay đầu làm việc nghiêm túc. Cô gái mỉm cười một cách ngại ngùng với tôi. Thẩm Gián nhìn thấy hết. Vẻ mặt cậu ấy có vẻ không thay đổi gì, nhưng tay để trong túi áo đã nắm ch/ặt lại. Thực ra sau đó tôi cũng đã nói rõ với cô gái này rồi nhưng không một ai biết cả. Trần Dịch khoác vai rồi nhướng mày nhìn tôi. “Anh Quân, em trai anh đến rồi, có muốn gọi cậu ấy đi ăn cùng không?” “Không cần đâu…” Tôi còn chưa nói xong thì Thẩm Gián đã tiến tới chào bọn họ. Cậu ấy mặc đồ thể thao màu sáng, cài hết cúc, trông như một học sinh gương mẫu. Các bạn cùng phòng cũng coi cậu ấy như đàn em, trò chuyện vài câu. Giờ chỉ có thể ăn cơm cùng nhau. Trên bàn ăn, miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng đã bị tôi gắp mất.