Chương 10 11.1

Giang Khương Khương
Cập nhật:
Sau cuộc tranh cãi ngày hôm đó, Thẩm Gián thực sự không đến tìm tôi nữa. Ban đầu tôi chỉ nghĩ tôi và Trần Dịch là bạn bè bình thường, nhưng vì câu nói của Thẩm Gián mà giờ tôi trở nên lo lắng. Mỗi lần Trần Dịch đến gần tôi, có hành động quá thân thiết thì tôi đều cố gắng giữ khoảng cách. Cậu ta lại một lần nữa bị tôi đẩy ra, ánh mắt có chút thất vọng. “Anh Quân, dạo này cậu sao thế, có phải tâm trạng không tốt không?” “Không, có thể là hơi mệt.” “Vậy để tôi pha cho cậu một tách trà nhé?” “Không cần.” Giọng nói của tôi có chút cứng, thậm chí có phần lạnh nhạt. Trần Dịch sững lại một lúc, buồn bã quay trở về chỗ ngồi tiếp tục viết code. Ngày Quốc Khánh đã đến. Ông già bảo tôi dẫn Thẩm Gián về nhà chơi, tôi giả vờ như không nghe thấy. Thẩm Gián cũng không còn là trẻ con, có chân có tay, việc gì mà tôi còn phải trông nó. Ngày nghỉ nên mọi người trong phòng studio cũng được nghỉ. Tôi đi ra ngoài chơi cùng đám bạn, tới tối còn đua xe trên con đường đôi. Lần này có thêm người mới tham gia. Tôi nhìn kĩ mới thấy đó là Tưởng Hào. Người này tôi đã từng được nghe nhắc tới trước đó, rất nổi tiếng ở khu này. Tưởng Hào khiêu khích tôi một cách rất là kiêu ngạo. “Thiếu gia Cố, có dám đấu một trận không? Người nào thua thì lát nữa sẽ làm cọc gỗ huấn luyện, thấy sao?” Cọc huấn luyện là mục tiêu mà mọi người thường dùng để thử nghiệm hiệu suất xe. Xe sẽ lao về phía mục tiêu, những tay đua nào có năng lực thì sẽ có thể dừng lại trước mục tiêu với khoảng cách là 1cm. Nhưng nếu gặp phải người không có năng lực thì hậu quả khó có thể lường trước được. Những anh em của Tưởng Hào hò hét, bọn họ thấy tôi không lên tiếng, cho rằng tôi sợ hãi. Trần Dịch kéo tôi lại, bảo tôi đừng nóng vội. Nhưng tôi lại là người thích kí/ch th/ích, và chưa bao giờ sợ điều gì hết. “Không thành vấn đề.” Tôi đồng ý thi đấu, ngồi lên chiếc xe đua yêu thích của mình. Con đường đôi này tôi đã đi rất nhiều lần, chẳng có gì là khó khăn cả. Tưởng Hào đi ngang qua tôi, ánh mắt cậu ta rất tự mãn, như thể đã nắm chắc được phần thắng vậy. Khi khởi động xe, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy một bóng dáng quen thuộc. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi cứ nghĩ rằng mình nhìn nhầm. Tiếng còi báo hiệu vang lên. Trận đấu bắt đầu. 11 Trong suốt quá trình thi đấu tôi tập trung hết mức. Đáng lẽ tôi đã gần thắng, nhưng trong khúc cua cuối cùng, Tưởng Hào đã cố ý đ/âm vào xe tôi. Tôi suýt chút nữa đã lao xuống hàng rào bảo vệ. Bên dưới là một vực thẳm! Thằng khốn này, thành tích lâu nay của cậu ta chỉ dựa vào những th/ủ đo/ạn hèn hạ như thế sao? Kết quả cuối cùng, tất nhiên là Tưởng Hào đã thắng. Tôi tắt máy và xuống xe, bạn bè thấy xe tôi bị móp ở phía sau, ngay lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra. Trần Dịch nắm ch/ặt tay lại định đi tính sổ với cậu ta, nhưng tôi đã ngăn lại. “Không cần đâu, lần này bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ.” Tưởng Hào là người bản địa ở đây, hôm nay cậu ta còn dẫn theo nhiều người. Phía tôi chỉ có năm người, đấu không lại. “Thiếu gia Cố, thua thì phải chấp nhận nhé?” Tưởng Hào nhướn mày nhìn tôi. Chẳng qua chỉ là làm một tấm bia thịt thôi, có gì mà gh/ê g/ớm đâu.