Chương 17: Động tiên

Thụy Căn
Nguồn: truyenfull.vision
Nghe Uông Phi đang vui vẻ ở đó ngâm nga hát: “Trời sinh một động Tiên, bao cảnh đẹp tại nơi nguy hiểm … Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên thì thấy một cảnh tượng rất đẹp trước mặt. Mặc dù đã hơn mười năm sau, trong đầu Triệu Quốc Đống vẫn nhớ rõ cảnh này. Hai đôi chân trắng nõn đang di chuyển trên đầu hắn, dưới chiếc váy là một cơ thể trẻ trung đầy sức sống, hai cặp mông căng tròn đầy đặn bị chiếc quần nót đáng ghét bao chặt. Hai chiếc quần lót tam giác loại cổ, một hồng một trắng vừa lúc kết hợp với đôi chân trắng, đứa ngốc cũng nghĩ đến chỗ mê người ở giữa chúng. Cảnh trong mộng làm Triệu Quốc Đống không lạ gì mấy với đồ lót phái nữ. Lúc này còn chưa có mấy loại đồ lót chữ T hay nhiều loại khác. Các cô gái đều chọn đồ lót tam giác loại cổ điển. Nhưng cảnh này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy nó còn hơn cả các cô gái múa thoát y nhiều, làm máu trong người nóng hơn. Ánh sáng từ bên ngoài động chiếu vào làm Triệu Quốc Đống thấy rõ ràng không sót cái gì. Mấy câu Uông Phi đang ngâm nga đúng là rất phù hợp với cảnh này. Cảnh đẹp ở nơi nguy hiểm không hề sai, nhưng câu kia lại phải đổi thành hai động tiên của cô gái mới đúng. Triệu Quốc Đống đang thầm than trong lòng. Hắn cảm thấy máu trong người mình đang sôi lên sùng sục, máu mũi như muốn đổ ra. Bên dưới cao tướng lên làm nó thiếu chút nữa va vào một hòn đá. Hai cô gái có lẽ không biết chuyện xảy ra. Cơn gió mát từ ngoài truyền vào và niềm vui thành công leo lên núi làm các cô chỉ thoải mái hưởng thụ, chỉ còn mình Triệu Quốc Đống ở trong động cố gắng chịu đựng uất ức ở trong quần. - Quốc Đống, ông làm gì thế? Khổng Nguyệt và Hàn Đông đã lên, ông còn ở trong đó làm gì?