Chương 21
Người bảo vệ kiểm tra rất chặt chẽ tất cả các xe trước khi vào dinh thự. Chỉ những người có thiếp mời mới được phép vào. Patiya ấn nút mở kính, người bảo vệ vội vàng cúi mình xuống chào trước khi để cho xe của người cháu trai chủ nhân tòa dinh thự chạy vào bên trong.
“Hệ thống bảo vệ chặt chẽ quá nhỉ. Nếu không có anh, chắc chắn em sẽ không tham dự được bữa tiệc này rồi”.
“Có gì lạ đâu. Nếu để cho người ngoài tự do ra vào thì sẽ không an toàn”.
Patiya lái xe đến đỗ ở phía sau tòa nhà bởi nhà để xe đã chật chỗ.
“Hồi còn nhỏ anh ở chỗ nào ạ?”.
Patiya chỉ về phía ngôi nhà lớn bên cạnh: “Gia đình anh ở trong ngôi nhà đó. Nhưng sau khi bố mẹ anh mất và anh chuyển sang Mỹ sống, thì nó được dùng để làm nhà kho”.
“Em tò mò muốn được xem cuộc sống hồi nhỏ của anh”.
Patiya mỉm cười, cầm lấy cánh tay của cô đưa sát lại tay mình.
“Nếu có thể, sau khi tan tiệc anh sẽ đưa em đi”.
“Cám ơn anh”
Anh dẫn cô bước vào trong phòng lớn của tòa dinh thự, nơi tổ chức tiệc mời. Tất cả các khách khứa đều dừng lại nhìn họ. Các quý bà quý cô đều buột miệng khen thân hình đẹp trai của Patiya, còn họ hàng của anh đều sửng sốt và tức tối. Chỉ có Primprau là tỏ ra vui mừng và sung sướng ra mặt. Cô đang định bước ra chào thì thấy Paremai đang khoác tay Patiya đi vào, Primprau hơi sững lại.
“Anh Pat về đấy ạ. Bà mà biết chắc vui lắm”. Primprau quay sang phía Paremai: “Chào chị Pare. Thật ngạc nhiên khi thấy chị đến cùng với anh Pat?”
Paremai mỉm cười, còn chưa kịp trả lời thì Patiya đã nói ngay: “Chị Pare giờ đã là người yêu của anh rồi. Anh dẫn chị Pare đến để làm quen với họ hàng của chúng ta”.
Primprau giật mình, thốt lên kinh ngạc. Khi kiểm soát được cảm xúc, cô hỏi: “Anh có biết mình đang làm gì không? Bà sẽ giận đấy. Anh chưa biết là bà rất không thích chị Pare mà. Nếu anh muốn kiếm chuyện gây sự với bà, em cho rằng anh cứ tiếp tục thành lập cái viện gì đó của anh thì hơn. Em không muốn anh chọc tức bà bằng chuyện này đâu”.
“Sao em lại nghĩ mối quan hệ của anh với chị Pare chỉ là để chọc tức bà chứ?”.
“Thế không phải sao ạ? Từ trước tới nay anh luôn cố gắng làm đủ mọi cách để chọc giận bà còn gì?”.
“Anh không phủ nhận. Nhưng lần này là chuyện nghiêm túc. Chưa biết chừng sắp tới sẽ có tin vui vì anh cũng nhiều tuổi, tới lúc lập gia đình được rồi”.
Primprau há hốc miệng, thay đổi sắc mặt.
Patiya mỉm cười lạnh lùng: “Anh đi trước nhé. Anh phải đưa chị Pare vào chào bà”.
Primprau im lặng nhìn theo lưng của cả hai người.
Patiya không biết rằng những lời nói của anh cũng đang khiến người đứng bên cạnh phải im lặng sững sờ theo. Paremai cảm thấy Primprau nói có lý, có thể nguyên nhân sâu xa khiến Patiya muốn kết hôn với cô là để trả thù bà lớn Nongkhran. Paremai thấy lạnh buốt trong tim...
Tiếng bàn tán thì thào tỏ vẻ ngưỡng mộ Patiya từ khách khứa tham dự tiệc khiến bà lớn Nongkhran phải quay sang để nhìn. Bà nở nụ cười hiền từ khi nhìn thấy Patiya đang bước tới chỗ mình. Nhưng ngay khi thấy Paremai đi cùng, nụ cười trên môi bà lớn từ từ tắt lịm, nét mặt bà trở nên khó đăm đăm.
“Chúc mừng sinh nhật bà”. Patiya nói rồi lấy món quà từ complet đưa cho bà lớn Nongkhran.
“Xin chào bà lớn". Paremai chắp tay chào.
“Cháu dẫn theo cô này đến đây làm gì hả Pat?”. Bà lớn Nongkhran giận dữ quay về phía Patiya quát.
“Cháu dẫn Paremai đến để giới thiệu với bà nội”.
“Không phải dẫn đến tôi cũng quá biết cô ả này rồi. Bà biết rõ ả ta hơn cháu nhiều. Pat ạ”. Bà lớn gằn giọng.
“Nhưng có lẽ không phải trong tư cách là cháu dâu của bà nội đấy ạ. Chúng cháu đã là người yêu của nhau rồi. Và sắp tới cháu sẽ họp báo để công bố danh tính của Pare với báo chí Mỹ”.
Bà lớn Nongkhran sốc, suýt ngất. Bà nghiêng hẳn người đi. Người giúp việc vội bước tới đỡ lấy bà.
“Tôi không sao”. Bà lớn Nongkhran khoát tay ngăn lại. Giọng bà rít lên: “Mày làm thế để làm gì? Mày muốn cho tao chóng chết đúng không? Từ trước đến nay mày gây ra từng ấy vụ bê bối chưa đủ sao? Đưa ả này ra ngoài trước khi tao gọi bảo vệ. Tao không muốn cho phóng viên, đặc biệt là con này có mặt trong tiệc sinh nhật của tao”.
Patiya đáp lại một cách bình tĩnh: “Bà ạ. Pare không đến với tư cách là một phóng viên, mà đến với tư cách là người yêu của cháu”.
“Nhưng tao không chào đón nó, cho dù là đến với tư cách gì đi chăng nữa. Đưa nó ra ngoài ngay!”.
“Thôi mà bà. Bà định làm lớn chuyện làm gì? Cô ấy đã đến rồi thì để cô ấy tham dự tiệc khoảng một, hai tiếng có sao ạ?”.
Bà Parada đứng nghe cuộc đối thoại từ nãy đến giờ bước ra nói: “Nhưng cô ta đã từng khiến cho dòng họ nhà ta bị bê bối đấy Pat ạ”.
“Cô ấy chỉ làm theo nhiệm vụ thôi cô ạ”. Patiya trả lời, quay sang giới thiệu: “Pare, đây là cô Parada, em gái của bố anh. Cô Parada, đây là Pare, người yêu của cháu”.
“Cháu chào cô ạ”. Paremai chắp tay chào một cách lễ phép. Từ nãy đến giờ, cô đứng quan sát tình hình như đang xem một vở kịch mà mình không tham gia.
Bà Parada nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Paremai là một cô gái đẹp hiếm có ai sánh kịp. Vì thế bà không thấy lạ khi cháu trai của bà lại si mê cô đến tối tăm mặt mũi.
Bà Parada nói thẳng với nữ phóng viên trẻ: “Đừng có nghĩ rằng tôi đuổi cô nhé. Cô đi lấy cái gì ăn ở quanh đây một lát có được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với cháu trai tôi”.
“Được ạ”. Paremai bình thản trả lời rồi quay sang phía Patiya lúc này đang nhìn cô.
“Sẽ không lâu đâu. Rồi anh sẽ đến chỗ em”. Anh cúi đầu thơm nhẹ lên gò má cô.
Bà lớn Nongkhran cứng họng với hành động đó trong khi Paremai đỏ bừng mặt. Còn bà Parada tròn mắt, không nghĩ rằng Patiya tại dám thể hiện cử chỉ yêu thương lộ liễu đến như vậy. Bà Parada đợi cô đi khuất rồi ngượng ngùng nói: “Cháu không nên sử dụng văn hóa phương Tây ở đây, đặc biệt là trong ngôi nhà này. Nó không phù hợp. Khách khứa, đặc biệt là người lớn, họ sẽ nghĩ sao?”.
“Cháu không quan tâm. Cháu không sống ở đây”.
“Nhưng tao quan tâm chừng nào mày vẫn mang họ Warakorn”. Bà lớn Nongkhran chen vào.
Patiya quay lại nhìn bà: “Cháu xin lỗi nếu làm bà chất vọng. Nhưng đây là con người cháu”.
“Bao giờ mày mới nhận ra rằng tất cả những điều mà mày làm đều là sai lầm lớn hả?”.
“Bà không phải lo đâu ạ. Dù sao cháu cũng không hy vọng mình được lên thiên đường đâu. Cô Pa muốn nói gì với cháu ạ? Đừng mất thời gian dạy dỗ cháu làm gì”.
Bà Parada quay sang nói với cháu trai: “Cháu nghĩ thế nào mà lại đưa cô phóng viên đó vào nhà chúng ta?”.
“Cô phóng viên đó có tên đấy. Làm ơn hãy gọi tên cô ấy”. Giọng Patiya bình thản.
Bà Parada cố gắng kiềm chế vì biết rõ anh quá giỏi trong việc khiêu khích. Bà kìm nén cảm xúc, hỏi lại: “Cô nhắc lại, cháu nghĩ sao mà lại đưa Paremai đến dự tiệc hôm nay?”.
“Pare là người yêu của cháu. Cháu đưa Pare đến cùng thì có gì sai?”.
“Cháu quên cô gái này đã gây ra những gì cho cháu, cho dòng họ chúng ta rồi sao?”.
“Pare chỉ làm theo trách nhiệm thôi. Em gái cô ấy mất, không cho cô ấy làm gì thì có phải là quá đáng không ạ? Cháu cho rằng đó là chuyện bình thường khi cô ấy cố gắng làm đủ mọi cách để điều tra cho ra thủ phạm”.
“Mày nói như đã quên mất rằng ả ta đã cho mày nhận được những gì rồi ấy”. Bà lớn Nongkhran giật giọng chế giễu.
“Cháu hiểu cô ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.
“Nếu mày không từ bỏ ả ta, đừng có hy vọng tao sẽ trao quyền thừa kế của bố mày cho mày. Tao sẽ đổi ý sửa đổi lại bản di chúc”.
Bà Parada sửng sốt, rồi tỏ ra vui mừng, đúng lúc Patiya liếc mắt nhìn thấy. Anh nhíu mày thấy kỳ lạ, nhưng chưa đầy một giây sau, anh đã thay đổi cho nét mặt trở về bình thường.
“Tùy bà thôi ạ. Bản thân cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ quay trở về để sinh sống ở Thái Lan đâu”. Patiya trả lời.
“Có nghĩa là mày sẽ không từ bỏ việc quan hệ với ả đó đúng không?” Bà lớn Nongkhran hỏi với giọng gắt gỏng.
“Vâng ạ”.
“Vậy tao cũng không tiếp ả đó với tư cách là cháu dâu đâu”.
Patiya bật cười: “Thôi mà bà. Ai đi qua nghe được lại hiểu lầm rằng bà là người suy nghĩ độc đoán đấy trong khi bình thường bà là người rộng lượng và có tình có lý”.
Bà lớn Nongkhran cứng họng, không biết có phải đứa cháu trai ngỗ ngược đang chế nhạo mình hay không.
“Nếu bà nội không có gì nữa thì cháu xin phép”.
“Khoan đã! Tóm lại là mày sẽ không đuổi ả đó ra ngoài đúng không?” Bà lớn Nongkhran hỏi với giọng tức tối.
“Không ạ. Và cháy cũng xin bà tôn trọng khách của cháu. Cháu mời cô ấy tới. Nếu đuổi cô ấy về, cháu sẽ trở thành người quá bất lịch sự. Cháu xin phép ạ. Cháu để cô ấy một mình đã quá lâu rồi”.
Patiay bình thản đi tìm người giúp việc để đưa quà tặng rồi vội vàng chạy đi tìm Paremai. Anh cúi xuống thơm nhẹ lên má cô trước khi đưa cô ra sàn khiêu vũ để tham gia cùng các đôi khác.