Ma Đế Nghịch Thần
Chương 3
Thân hình A Diệt vẫn si ngốc đứng im tại chỗ cho đến tận chiều tà, ánh mắt hắn cứ mãi nhìn tới hướng chân trời nơi thân ảnh đầu cự điểu biến mất. Lúc này hắn mới bừng tỉnh rồi chậm rãi ngồi xuống nền đất suy nghĩ đủ thứ, sau một hồi hắn mới đứng dậy, cầm lấy cái túi vải rồi bước đi vào trong nhà.
Hồi nãy hắn có nói rằng hắn không cần những thứ trong cái túi này, nhưng trung niên nhân kia cũng chẳng cho hắn được nhận là ca ca của Ngân Dạ nữa, vậy thì lúc này hắn cũng chả ngu gì mà vứt cái túi đi.
Hắn vẫn mong muốn một ngày nào đó có thể gặp lại được tiểu muội của mình, dù biết rõ rằng điều này vô cùng khó, nhưng khó đến đâu cũng phải thử, hắn sẽ không bỏ sót bất kì thứ gì có thể giúp ích được cho mình kể cả cái túi này.
Vào đến bên trong nhìn căn nhà trống vắng hắn có chút nghẹn ngào, rồi cố nén lại sau đó bước lên giường ngồi. Từ một gia đình tuy khốn khó nhưng bốn người vẫn luôn có một cuộc sống hết sức vui vẻ hạnh phúc, đến giờ chỉ còn bơ vơ một mình hắn với nỗi uất ức phẫn hận trong lòng.
Nhắm mắt lại cố bình tĩnh tâm tình, sau đó hắn mới mở mắt ra rồi kéo lấy cái túi vải, mở ra xem bên trong có những gì. Vừa mở cái túi ra thì đôi mắt A Diệt đã trợn trắng vì đập vào mắt hắn là cả một đống thỏi bạc, không phải đồng xu mà là thỏi bạc!
Hắn kinh hỉ cầm vài thỏi lên quan sát rồi cắn thử, cả đời hắn chưa bao giờ trông thấy nhiều bạc như vậy, lần hắn nhìn thấy nhiều tiền nhất cũng chỉ có vài thỏi nhỏ trong túi của ông chủ tại chỗ làm mà thôi.
Kích động một hồi thì hắn mới phát hiện ngoài số thỏi bạc lớn này ra, còn có thêm ba cuốn sách đang nằm dưới đáy túi.
Hắn liền lấy ra đọc qua thử, tuy hoàn cảnh gia đình hết sức khó khăn, nhưng từ nhỏ A Diệt và cả Ngân Dạ đều được mẫu thân dạy cho biết đọc và biết viết. Chỉ là từ khi phụ mẫu mất, A Diệt phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền để nuôi cả hai huynh muội, nên lúc này trở lại đọc chữ cảm thấy có chút không quen.