Tại tầng mây cao giữa thương khung rộng lớn, hai luồng hào quang một lớn một nhỏ đang đạp mây rẽ gió phi độn cực kỳ nhanh. Mảnh khảnh ngọc thủ nhẹ nhàng điểm chỉ, lập tức toàn bộ vùng không gian phía trước rung chấn, một vài vết nứt không gian xuất hiện chắn đường đạo lục sắc độn quang.
Luồng hào quang linh hoạt luồn lách tránh khỏi toàn bộ nơi có vết nứt không gian, thấy thế khóe miệng nữ tử ngồi trên phi sa cong lên, hứng thú lên tiếng: “Con kiến này có chút đảm lượng đấy chứ, dù sao ta cũng đang chán, chơi với y chút vậy.”
Phi sa tiếp tục đuổi theo đạo độn quang, nhưng không hề có ý định bắt kịp, mà luôn giữ tốc độ tương đương với kẻ chạy trốn phía trước, bám theo ngay sát phía sau. Một chạy một đuổi qua khoảng thời gian, A Diệt biết đối phương đang chơi trò mèo vờn chuột với mình, liền nghĩ cách thoát thân khỏi đây.
Trước đầu phi sa bắn ra hai đạo hào quang mang lực hủy diệt khủng khϊếp, độn quang tức thì né tránh, sau đó xuất hiện bóng người đang phất kỳ. Một đầu lôi long to lớn huyễn hóa, gầm thét lao tới phi sa, ngay khi đến gần liền há lớn miệng để lộ cả xấp phù bạo cao cấp. Vụ nổ dữ dội bạo khởi, trong tay A Diệt lúc này cầm chặt một hạt châu, kêu gọi thiên lôi oanh kích phi sa.
Xung quanh phi sa hiện ra một lớp quang tráo mờ nhạt, dễ dàng chặn đứng toàn bộ công kích, uy lực từ phù bạo cùng lôi long, hay sự oanh kích từ thiên lôi, không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của phi sa cả. Họ Diệt cũng biết điều đó, hắn công kích chủ yếu để che đậy tầm nhìn, lúc này thân ảnh hắn lóe lên quang mang kim sắc rồi tiêu tan, thì ra đã dùng tốc biến phù.
Nhưng hắn sao có thể thoát khỏi phạm vi thần thức cường đại của nữ tử trên phi sa được chứ, chiếc phi sa cũng lóe lên hào quang rồi tiêu tan, tiếp tục xuất hiện ở ngay phía sau độn quang do A Diệt hóa thành.