Trong gian phòng sang trọng vang lên tiếng nước róc rách, một thiếu nữ mộc linh đang cung kính rót trà, hương thơm thanh nồng từ nước trà trong chén ngay lập tức tản mát ra khắp phòng. Sau khi thị nữ khom mình thối lui, xinh đẹp nữ tử Thiên Hận Hầu hất cằm khiến một chén trà bay đến đầu bên kia chiếc bàn, đặt ngay trước mặt tên thanh niên tuấn mỹ.
“Ngươi dùng thử loại trà Tích Lịch này đi, đệ nhất trà tại mộc giới đấy, không phải ai cũng được uống đâu.”
Nghe lời nói này, A Diệt cũng không tiện làm trái, khúm núm dùng hai tay nhấc chén trà lên, chậm rãi nhấp một hớp mới đặt lại xuống bàn, sau đó cung kính nói: “Trà rất ngon, có công dụng giúp thần thanh khí sảng, còn lưu lại hậu vị thanh ngọt trong khoang miệng, đa tạ tiền bối đã thưởng trà.”
Đối diện hắn ở bên kia mặt bàn, Thiên Hận Hầu vừa tu một hơi cạn sạch trà trong chén, rồi giơ ngón tay cái tới phía hắn nói: “Vị giác của ngươi không tệ, không uổng một chén trà Tích Lịch của ta, ta thấy tiểu tử ngươi thuận mắt hơn chút rồi đấy.”
A Diệt vẫn giữ vẻ khúm núm không dám nói nhiều, thân ảnh mềm mại đối diện lúc này mới ngồi ngay ngắn lại, trầm giọng nói: “Trà cũng đã uống rồi, giờ ta vào chính sự thôi. Cái ta muốn hỏi là ngươi có thể tùy ý sử dụng ma lực đúng chứ? Không có bất kì hạn chế nào hay bị áp chế bởi hoàn cảnh đặc thù nào chứ?”
Nghe câu hỏi này, họ Diệt suy tư thoáng chốc rồi gật đầu trả lời: “Bẩm tiền bối, vãn bối có thể nhất niệm hoán chuyển giữa hai trạng thái nguyên ma, quá trình luân chuyển này không có hạn chế rõ ràng nào, chỉ là khi ở một trạng thái nhất định thì khó có thể sử dụng năng lực của trạng thái còn lại.”
Nữ tử gật đầu như đang tiêu hóa câu trả lời của hắn, sau đó khen ngợi: “Ngươi có thể làm đến bước này cũng không tệ rồi, nhân loại chúng ta muốn tu luyện ma lực thuần túy đã rất khó, đằng này ngươi còn song tu hai tu hành lộ đồng đều nhau, có thể nhanh chóng chuyển đổi trạng thái nguyên ma, năng lực không tệ.”