Trong sơn động rộng lớn, có một tế đàn cổ nằm ở vị trí bắt mắt nhất, quanh tế đàn lúc này có ba thân ảnh, hai nam một nữ, trông giống nhân loại nhưng không phải nhân loại. Bọn chúng có nước da trắng như tuyết, tóc màu lam băng, thân thể tản mát ra hàn khí, những nơi đi qua thường lưu lại trên mặt đất một đường tuyết phủ.
Gã người tuyết có vẻ ngoài trung niên nói với nữ tử trẻ tuổi, cũng là nữ tử duy nhất trong nhóm: “Tế đàn này tới lượt sư muội dùng rồi, mau cường luyện lệnh bài của muội đi, xong việc chúng ta còn đến nơi khác.”
Nghe vậy nữ tử vui mừng, liền bước lên tế đàn, thi triển thủ pháp để lệnh bài của bản thân hấp thu năng lượng từ tế đàn cổ này. Hai gã người tuyết trung niên và thanh niên phía dưới liền chia ra hai hướng, hộ pháp cho đồng môn.
Ba kẻ này luôn hành động cùng nhau, vì vậy có khả năng cao chấn giữ được tế đàn hơn những kẻ khác. Bọn chúng lần lượt luân phiên dùng tế đàn, khi một người cường luyện thì hai người khác sẽ canh phòng, phân công hết sức ăn ý.
Đúng lúc này từ ngoài cửa hang có tiếng bước chân vang lên, khiến hai gã nam tử người tuyết cả kinh vội tế ra bảo cụ sẵn sàng nghênh địch, nữ tử đứng trên tế đàn cũng xuất ra vũ khí. Trong lòng họ nghi hoặc, rõ ràng quanh khu vực này họ đã bố trí pháp trận che đậy cùng phòng ngự, vậy mà vẫn có kẻ tiến vào được là sao?
Thân ảnh từ ngoài cửa hang tiến vào dần hiện rõ trước mắt ba người, là một tên nam tử đeo mặt nạ, thân mang hắc y, khí thế hiên ngang, tay cầm chiến đao, long hành hổ bộ từng bước tiến tới.
Khi trông thấy rõ thân ảnh kẻ này, cả ba trừng lớn mắt hoảng sợ, nữ tử liền thu lại lệnh bài rồi lui nhanh vào sâu hơn trong sơn động, hai gã nam tử cũng lùi lại thật xa. Gã trung niên thần sắc khó coi vội nói: “Chúng ta xin nhường lại tế đàn này cho ngài Nguyên Ma Huyết Giả, chỉ mong ngài có thể cho chúng ta một con đường sống.”