Kình phong thổi quét khắp nơi, hai luồng độn quang phá không bay nhanh tới vị trí một hố đất lớn, hiện ra hai thân ảnh nam tử mộc linh. Cả hai xuất vũ khí, chậm rãi hạ xuống gần cái hố, đồng thời thần niệm dò xét xem rốt cuộc kẻ dưới đó đã sắp chết hay chưa, một tên vung kiếm chém xuống dưới hố một luồng kiếm quang công kích.
Đột nhiên một luồng uy thế bức người từ dưới cái hố sâu ấy bộc phát, khiến cả hai gã mộc linh cả kinh vội thối lui, nhưng thực sự đã quá muốn. Luồng kiếm quang bị đánh tan, rậm rạp hư ảnh quyền thủ gào thét bắn lên, công kích điên cuồng hai thân ảnh trên không, khiến bọn chúng phải chật vật thi triển thủ đoạn chống đỡ.
Hai bàn tay rắn chắc to khỏe đột ngột chộp tới, bóp chặt cổ hai gã mộc linh này, khiến bọn chúng giãy giụa trong vô vọng. Dã nhân càng dùng sức khiến hai kẻ trong tay như muốn gãy cổ, gã cười lạnh nói: “Hai tên các ngươi mà cũng đòi bỏ đá xuống giếng à? Haha, đúng là tự tìm đường chết!”
Trong lúc dã nhân Tử Thần hành hạ hai mộc linh kia, thì phía Nguyên Ma Huyết Giả cũng vừa kết thúc một trận chiến ngắn, kẻ bại chính là hai tên mộc linh khác. Chúng cũng có ý đồ muốn nhân cơ hội A Diệt kiệt sức mà ra tay tiêu diệt, tiếc là chúng đã quá xem thường cao thủ đứng đầu một phương rồi.
“Mãnh hổ có sa cơ cũng không đến lượt đám chó các ngươi sủa!” Lạnh lẽo để lại một câu, đường đao của họ Diệt quét qua, lập tức đoạt đi tính mạng của hai gã mộc linh trước mặt.
Trông thấy tràng cảnh này, đám tu hành giả đang đứng trên tháp quán đỉnh quan sát, không khỏi rùng mình, thầm kêu may mắn vì ban nãy bản thân không nóng đầu đi cùng mấy người kia tính kiếm chỗ tốt.
Một vài kẻ như đã nhận ra vấn đề, liền nghi hoặc lên tiếng: “Kỳ quái, sao bọn chúng đồng thời khôi phục nhanh như vậy? Tuy không đạt đến trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng phải khôi phục được tám đến chín thành lực lượng.”