Hư không ba động, gió nổi mây phun, nguyên khí thiên địa hỗn loạn, khí đào hải lãng cuồn cuộn lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Năm thân ảnh thi nhau hô phong hoán vũ, chấn chuyển đất trời, loạn vũ thương khung, mỗi một đòn công kích tung ra đều khiến thiên băng địa liệt.
Nguyên sĩ nhân loại Quần Tinh Hầu, thượng giả yêu thú Phượng Cửu và Phàm Thực động chủ, tu hành giả mộc linh Cuồng Man Hầu và Toản Mộc Công. Năm tồn tại thượng vị đang đỏ mắt loạn chiến, tranh đoạt một đạo hào quang sáng chói rạch phá bầu trời, bay loạn khắp nơi, tựa hồ trong luồng sáng đó là bảo vật cực kỳ chân quý.
Nhóm bốn thân ảnh do Thiên Hận Hầu dẫn đầu bấy giờ đã thoát khỏi lối hành lang, đi đến khu vực di tích rộng lớn này, đứng cách vùng chiến trường hơn hai trăm dặm mà dư uy từ trận chiến vẫn không ngừng tản mát đến, khiến cho ba hạ vị giả có cảm giác tức ngực không thôi.
Nữ tử đứng đầu lên tiếng: “Nơi đây chính là di tích khu vực luyện đan trong nội thành, dưới những tòa thạch điện cũ nát tại đây chắc hẳn còn sót lại một vài đan dược cổ giá trị cao. Ta cảm ứng thấy đám tiểu bối đi theo năm tên kia đang đập phá trong các khu luyện đan, tựa hồ tìm kiếm đan dược cổ, các ngươi cũng bắt đầu tiến hành như vậy đi.”
“Rõ!” Ba người cung kính ôm quyền nhận mệnh, nhưng khi họ chuẩn bị lao đi thì lại nghe Thiên Hận Hầu nhắc nhở: “Nhớ là chỉ tìm kiếm tại dãy tàn tích phía ngoài này thôi, đừng có đi vào sâu hơn, nếu không sẽ mất mạng đấy. Thời gian tiếp theo ta sẽ không thể phân lực ra bảo vệ các ngươi đâu!”
Nói rồi thân ảnh nàng ta chợt lóe đã tiêu biến, ba người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt tới khu vực chiến trường kinh thiên. Khoảng cách quá xa nên bọn họ chỉ có thể mơ hồ trông thấy những vụ nổ chấn động thiên địa, thần niệm cũng không thể lan tới đó để cảm ứng rõ hơn, vì chỉ cần tới gần sẽ bị dư uy từ trận chiến chấn tan.