Chương 58

Đầu Phong Bằng Sí với thân hình to lớn che kín đi chút ánh mặt trời cuối ngày còn len lói trên quảng trường. Nó dần hạ xuống muốn đáp lên trên bình đài, mỗi một cú vỗ cánh đều thổi lên bụi đất mù mịt. Đám nguyên sĩ đứng gần bình đài đó cũng đã lui đi xa, tránh khỏi phạm vi đập cánh của đầu phi cầm này. Bấy giờ, mấy trăm con mắt đều đổ dồn lên những thân ảnh trên lưng Phong Bằng, muốn xem thân phận bọn họ có thực sự là người của Liễu gia hay không. Ngay cả các đệ tử Tọa Sơn tông cũng không khỏi chú ý, bọn họ ai nấy đều đã nghe tới sự tích về Liễu Băng Nghi, viên minh châu chói sáng nhất của Liễu gia suốt hàng ngàn năm nay. Từ trên lưng phi cầm có cả chục thân ảnh lần lượt đi xuống, ai nấy đều là những thanh thiếu niên dồi dào sinh khí. Mười người có cả nam lẫn nữ, nam đều anh tuấn tiêu sái, có phong phạm kiêu hùng. Nữ thì dung nhan xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của bao nam nhân, phong thái yêu kiều bá mị. Mười người ai nấy đều mi thanh mục tú, đoan trang tú lệ, chậm rãi di chuyển tới đình viện, phía trước một căn thạch điện. Bộ dáng bọn họ không kiêu căng cũng không e thẹn, tự tin mà bước đi ngang qua bao nhóm người. Nhìn y phục sa hoa, đường nét tinh sảo, có họa tiết những nhành liễu đong đưa trên thân bọn họ, ai cũng biết chắc chắn là người của Liễu gia rồi. Tuy trong đoàn con cháu Liễu gia này, vị nữ tử nào cũng đều có dung mạo xinh đẹp, nhưng thu hút những ánh mắt nhất chính là người đi đầu tiên. Hiển nhiên trong đoàn cô ta cũng là tâm điểm của đồng tộc, là một viên bảo ngọc sáng chói. Bị bao con mắt dán lên người, mà thiếu nữ đó vẫn bình thản, sắc mặt không chút gợn sóng, ung dung bước đi đầu. Thân mang bộ thanh y tinh sảo bao bọc cơ thể mềm mại, mái tóc đen nhánh tết lên như tước phượng, phần đuôi tóc thả xuôi xuống nơi lưng mềm mại động lòng người.